Mặc Ái
Chương 37 : Là phúc hay họa
Ngày đăng: 23:03 20/04/20
Lăng Dự trên mặt mang theo một tia chật vật, không còn chút khí phách nào, xem ra lần này Nam Trạch đã bị tổn hại nặng nề, triệt để đánh nát dã tâm của hắn.
Một người thị vệ lặng lẽ đi đến cúi đầu hồi báo: “Đã có tung tích thái tử”.
Lăng Dự nhất thời ngẩn ra, sau đó tức giận hỏi: “Tên nghiệt tử kia đang ở đâu?”
Người thị vệ sợ hãi run giọng trả lời: “Có người nói nhìn thấy thái tử ở Nghiêu Sơn, nhưng cụ thể ở đâu thì không thể tìm ra”.
Mặc Thanh ngồi trên cây, nhàn nhạt liếc nhìn Lăng Dự tức giận đến sùi bọt mép mà cảm thấy buồn cười. Hắn cũng đang tìm con trai của mình sao? Nói như vậy hai người bọn họ cũng có thể xem là đồng bệnh tương liên a. Bất quá con trai của hắn là tự mình ly khai, ngay lúc sinh tử tồn vong của Nam Trạch như sợi chỉ treo chuông lại từ bỏ tất cả mà ly khai.
Mặc Thanh thật sự coi thường vị thái tử này, chưa cần nói tới việc gì lớn lao, chỉ cần lúc Nam Trạch phồn thịnh nhất, hắn có thể từ bỏ tất cả mà rời khỏi, như vậy thế nhân còn có thể xem trọng hắn một chút. Thế nhưng hắn lại lựa chọn lúc Nam Trạch cần hắn nhất mà bỏ đi, không chỉ làm cho mình mang trên người tội danh thiên cổ, ngay cả Lăng Dự sợ rằng cũng không bỏ qua cho hắn.
Lại nghĩ tới Viêm nhi, Viêm nhi của hắn tuyệt đối không phải là người như vậy, chỉ cần Thiên Tuyệt cung xảy ra chuyện, cho dù là thiên sơn vạn thủy* y cũng sẽ gấp gáp trở về, tính tình Viêm nhi chính là như vậy, không cần chia ngọt sẻ bùi, chỉ cần có nạn cùng chịu. Cuộc đời này có thể có được Viêm nhi bên người, không biết là hắn có được vận tốt gì a.
Nhìn Lăng Dự cuồng loạn dưới tàng cây, Mặc Thanh cô đơn mỉm cười, xem ra lão thiên gia đối với hắn vẫn còn tốt a, chỉ là không biết Viêm nhi hiện ở nơi nào.
Lăng Dự cầm một vò rượu, ngồi một mình bên đống lửa uống cả đêm. Mặc Thanh đứng trên ngọn cây phía xa nhìn hắn, cũng cầm lên vò rượu của mình tiếp tục uống.
Sáng sớm, sương mù còn chưa tản, Lăng Dự đã tập hợp thị vệ, sau đó dọc theo đường núi hẻo lánh mà đi. Nhìn bộ dáng của hắn dường như là hướng về Nghiêu Sơn.
Nghe Lăng Thanh Diệc giải thích lung tung một đống lớn, y ở trong lòng tự nói với chính mình hiện tại thời cơ vẫn chưa tới, nếu để hắn phát hiện có gì không đúng, muốn chạy trốn lại càng khó hơn.
Mặc dù võ công của Lăng Thanh Diệc cao cường nhưng điều làm y kiêng kỵ nhất chính là hắn hiểu biết kỳ môn độn giáp. Trước đây y đã cố gắng chạy thoát mấy lần nhưng mỗi lần chỉ có thể đảo quanh một chỗ, bất kể có đi đến nơi nào thì một lúc sau vẫn chỉ quay trở về căn nhà gỗ mà thôi. Nhiều lần như vậy Mặc Viêm cũng thu hồi tâm tư, cố gắng chịu đựng tính cách và dây dưa của Lăng Thanh Diệc.
Cho dù căn nhà gỗ này có đầy đủ mọi thứ nhưng vẫn phải đến lúc dùng hết a, đến lúc đó Lăng Thanh Diệc tất nhiên phải đi ra ngoài, y sẽ lợi dụng thời cơ đó mà rời đi.
Có trách thì cũng trách năm đó y chỉ muốn trở nên mạnh mẽ, đối với những việc bày binh bố trận không mấy để tâm, không ngờ hiện tại lại làm bản thân phải chịu thua thiệt, nếu như năm đó theo Mặc Thanh học một ít thì bây giờ cũng không đến mức bị động như vậy.
Thấy Mặc Viêm không bỏ tay mình ra, Lăng Thanh Diệc kinh hỉ không thôi: “Mặc Viêm, ngươi không tức giận?”
“Mặc Viêm, hôm nay ngươi muốn ăn gì, ta lập tức đi làm cho ngươi được không? Sở trường của ta chính là ninh đầu cá, ngươi cảm thấy thế nào?” Lăng Thanh Diệc lải nhải nói không ngừng. Mặc Viêm mặc kệ hắn nắm tay mình dẫn vào nhà gỗ, trong mắt nhiều lần hiện lên sát khí rồi lại cứng rắn nhịn xuống, vậy mà Lăng Thanh Diệc đi ở phía trước lại chưa từng phát hiện ra.
“Thật không nghĩ tới con trai ta không thích làm hoàng đế lại muốn đi làm trù sư a, có phải do ta giáo dục quá thất bại hay không”. Đột nhiên có một đạo âm thanh trầm thấp xen vào, thân hình Lăng Thanh Diệc nhất thời cứng đờ.
Mặc Viêm quay đầu nhìn lại, vừa lúc nhìn thấy Lăng Dự mang theo một nhóm thị vệ đứng ở sau lưng cách hai người không xa.
Sắc mặt Lăng Thanh Diệc bỗng chốc trắng bệch nhưng vẫn nắm lấy tay Mặc Viêm kéo ra phía sau mình, sau đó đứng ở phía trước cùng Lăng Dự giằng co, nhất thời bầu không khí đột nhiên trở nên căng thẳng.