Mặc Ái
Chương 41 :
Ngày đăng: 23:03 20/04/20
Lúc Mặc Viêm tỉnh lại, Mặc Thanh đã rời giường.
Từ sau khi uống ‘Thủy chi phách’, thân thể y đã hoàn toàn thay đổi, từ trước tới nay y chưa bao giờ tin vào cái gì gọi là trường sinh bất lão, nhưng thật không ngờ hiện tại nó đã trở thành sự thật. Nhiều năm trước, sau khi đem vương vị ném cho Kiêu Tử Dật, Mặc Thanh liền cùng y ẩn cư trong Thần mộ.
Nói là Thần mộ không bằng nói nó là một không gian khác thì đúng hơn, cây cối xanh um, hoa thơm cỏ lạ, tiếng chim khắp nơi, còn có các loại động vật kỳ lạ, Mặc Viêm cảm thấy nơi này thật yên bình, thật thư thái, vĩnh viễn cũng không hề nhàm chán.
Xoa xoa thắt lưng đau nhức, y dường như không còn chút khí lực nào để đứng lên, lấy ngoại sam được đặt sẵn trên giường phủ lên người, sau đó qua loa buộc lại thắt lưng liền đẩy cửa đi ra ngoài, y không cần để ý cách ăn mặc, bởi vì…ở nơi này chỉ có hai người bọn họ mà thôi. Đúng vậy, chỉ có hai người mà thôi.
Nghĩ đến trước kia Mặc Thanh chỉ vì không chịu được sự cô độc vĩnh hằng mà buông tha sinh mệnh bản thân, để chính mình rơi vào vòng luân hồi. Như vậy, hiện tại thì như thế nào? Kỳ thực trong lòng Mặc Viêm vẫn có chút bất an, tuy rằng che giấu rất kỹ nhưng trong tâm vẫn luôn hoài nghi, y thật sự có thể khiến Mặc Thanh quên đi sự cô độc kia, có thể hay không không bao lâu nữa hắn sẽ cảm thấy y rất phiền chán…
Một cái bóng màu xám tro đột nhiên nhảy ra trước mặt y, Mặc Viêm không cần nhìn cũng biết là cái gì, đưa chân đá đá nó vài cái xem như chào hỏi, liếc nhìn xung quanh một vòng lại không nhìn thấy thân ảnh của Mặc Thanh, y không thể làm gì khác hơn là cúi đầu hỏi con thú kia.
“Tiểu Xám? Thanh đâu rồi?”
Con thú được gọi là tiểu Xám kia vui vẻ cọ quanh người y hai vòng, sau đó rất không tình nguyện phun ra một câu: “Ai biết a, sớm như vậy chắc là đi vào rừng đi”.
Đúng vậy, con thú này quả thật là đang nói chuyện. Mặc Viêm tình cờ nhặt được nó trong lúc rời Thần mộ ra ngoài du ngoạn một thời gian. Lúc đó con Sói xám này đang hấp hối, toàn thân đều là vết thương, mắt thấy chỉ còn con đường chết, may mắn được Mặc Thanh và Mặc Viêm đúng lúc đi ngang qua cứu giúp, Mặc Viêm rất thích nó, muốn giữ nó ở bên người, cũng vì chuyện này mà tâm tình của Mặc Thanh có chút buồn bực, hắn không thích có ai ngoài hắn đoạt đi lực chú ý của Mặc Viêm.
Cũng không biết có phải là do thường xuyên ở bên cạnh bọn họ hay không, mà so với những con sói thông thường chỉ có sinh mệnh vài chục năm ngắn ngủi thì tiểu Xám đã ở bên cạnh bọn họ chắc cũng phải hơn ba mươi năm rồi, đại khái là khoảng đó đi, bởi vì Mặc Viêm đã gần như mất đi khái niệm về thời gian rồi, cho nên cũng không thể đoán chính xác được.
Sau đó thì càng xảy ra những chuyện ly kỳ hơn, có lẽ con sói này đã thành tinh mất rồi, không chỉ vượt qua thọ mệnh của loài sói thông thường, mà thậm chí càng ngày càng có nhân tính, cho nên thời điểm tên nhóc này mở miệng nói tiếng người, Mặc Viêm phát hiện bản thân mình vô cùng bình tĩnh, chắc là do y cũng đã sớm chuẩn bị tâm lý từ trước.
Bất quá mặc kệ tiểu Xám biến thành bộ dạng gì, nó vĩnh viễn đều bám dính lấy Mặc Viêm.
“Viêm nhi! Viêm nhi! Viêm nhi!”
Hắn tìm khắp xung quanh, cho rằng Viêm nhi chỉ là buồn chán nên đi dạo mà thôi.
Những loài thú trong nơi sơn dã này tựa hồ cảm nhận được sự lo lắng của chủ nhân, rối rít xúm lại.
Sắc mặt của Mặc Thanh đã hoàn toàn thay đổi, tái nhợt không còn giọt máu, lo lắng thất kinh, vị Thần tôn quý không gì là không làm được, cư nhiên cũng có thời điểm hốt hoảng như vậy.
Vừa lúc đó, một con Bạch Lộc nhẹ nhàng tới gần, đưa sừng chạm vào lòng bàn tay Mặc Thanh truyền đạt suy nghĩ.
Sau một khắc Mặc Thanh vô cùng giận dữ đứng phắt dậy, “Là do tên tiểu Xám đáng chết kia dụ dỗ?!”
Bạch Lộc gật đầu, sau đó cẩn thận lui về phía sau, chủ nhân hiện đang nổi giận, đám động vật bọn chúng đều lo âu và e sợ a.
Mặc Thanh kiềm chế cơn giận của mình, khách khí tạ ơn Bạch Lộc: “Bạch linh, cám ơn nhiều”.
Sau đó nhanh chóng xoay người hướng về phía chân núi mà đi, trong miệng vẫn không ngừng thầm oán: “Hừ, ta đã muốn đem con sói chết tiệt kia đi hầm canh từ lâu rồi! Lần này nhất định sẽ không bỏ qua cho nó! Tuyệt đối sẽ không!”
Ở một thành trấn xa xôi, tại một con đường nhỏ, tiểu Xám nhàn nhã đi bên cạnh Mặc Viêm không nhịn được rùng mình một cái, hắt hơi thật to.
_____END PN1____