Mặc Ái
Chương 48 :
Ngày đăng: 23:03 20/04/20
“Ta không biết có nên nói hay không”. Dù sao bọn họ cũng chỉ là bèo nước gặp nhau, lại đột nhiên xen vào chuyện tình cảm của người khác như vậy, thật có chút lúng túng và khó xử, bất quá, y vẫn muốn giúp đỡ bọn họ.
Đem suy nghĩ của mình nói rõ với người trước mắt một lần, thấy hắn từ trong hoang mang bừng tỉnh đại ngộ, y cuối cùng cũng yên lòng.
Sáng nay nhận một nghìn lượng của ân công, trong lòng y vẫn luôn bất an, gốc hoa đó Đường gia bọn họ đã trồng nhiều năm nhưng vẫn không nở hoa, nếu không phải lần này bệnh tình của phụ thân nguy kịch, trong nhà lại nghèo khó, chỉ dựa vào mỗi gian hàng này để kiếm bạc, căn bản là không có khả năng lo tiền thuốc men, y cũng sẽ không mang chậu hoa mà gia gia lưu đi bán.
Hoa kia chẳng biết đến khi nào mới nở, lần này nếu có thể giúp được ân công, đương nhiên y sẽ làm hết mình.
Mặc Thanh tựa hồ giải tỏa được khúc mắc, khom người chào y, hơi nở nụ cười. Đột nhiên hắn mở miệng: “Năm đó các ngươi không thể trường sinh, nhưng lại nguyện cầu được bên nhau đời đời kiếp kiếp, lần này ta sẽ cho các ngươi một hạnh phúc mỹ mãn, bách niên giai lão”.
“Di? Mặc công tử? Ngươi nói cái gì?” Y kinh ngạc quay đầu lại hỏi, nhưng người nam tử mới vừa rồi còn ngồi bên cạnh, lúc này đã vô tung vô ảnh.
Đây là… Y nhịn không được trợn to hai mắt, gặp quỷ a? Chắc không phải là thần tiên đi?
Mặc Viêm nghẹn một bụng ủy khuất, rất nhanh về tới gian phòng, vẫn không nhìn thấy bóng dáng của tiểu Xám đâu. Muốn tìm một người để tâm sự mấy câu cũng không thể, tâm tình lại càng thêm đè nén.
Đến lúc Mặc Thanh tìm được y, không khí có vẻ quỷ dị: “Viêm nhi, vẫn còn giận ta sao?”
Ngạc nhiên khi nhìn thấy thân ảnh của hắn, trong mắt Mặc Viêm hiện lên một tia sáng khác thường, rồi lập tức dời tầm mắt đi. Thương hắn, không muốn ly khai hắn, nhưng lại không hy vọng bị đối xử như tiểu hài tử, đây là đang tự làm khổ chính mình sao?
Mặc Thanh hài lòng ôm Mặc Viêm, cố ý làm ra thanh âm đau lòng: “Viêm nhi luôn luôn nói đi là đi, có phải cho rằng có ta hay không cũng đều như nhau. Nhưng đối với ta, mỗi giây mỗi phút ly khai Viêm nhi, đều ăn không ngon, ngủ không yên…”
“Xin lỗi, ta sai rồi”.
Đây là lần đầu tiên Mặc Viêm cúi đầu nhận sai, Mặc Thanh có chút thụ sủng nhược kinh.
“Vậy Viêm nhi hẳn là nên bồi thường cho ta nha?” Hắn đúng là phát huy tối đa cái gì gọi là được đằng chân lân đằng đầu, không thèm để ý mặt mũi.
Vì vậy, Mặc Viêm đáng thương mơ mơ hồ hồ bị tha vào bẫy: “Thanh nói cái gì thì ta làm cái đó”.
“Sau này không được tùy tiện nghi ngờ ta yêu ngươi chủa đủ sâu? Cũng không được suy nghĩ lung tung rằng ta sẽ thay lòng đổi dạ? Thậm chí không được động một chút lại muốn rời nhà trốn đi?” Đưa ra liên tiếp mấy vấn đề, khiến cho Mặc Viêm ngượng ngừng mắc cỡ, cảm giác bản thân đã làm ra nhiều chuyện quá phận.
“Không bao giờ…như vậy nữa, ta sẽ mãi mãi ở bên cạnh Thanh, không đi đâu cả”.
Mục đích đã đạt được, Mặc Thanh hài lòng cong khóe miệng cười đầy đắc ý.
____END PN8____