Mạc Đạo Vị Liêu Quân Tâm Túy

Chương 17 :

Ngày đăng: 00:59 19/04/20


Trời còn chưa sáng, Thu Địch Phỉ đã tình ngủ, sau đó bắt ghế ngồi bên cửa dõi mắt trông chờ, chờ ai đó đến nói cho nàng biết “ đây là lộ phí cho ngươi, ngươi có thể về nhà, sau này hãy hảo hảo làm người, sống một cuộc sống mới thật vui vẻ, quên những chuyện đã xảy ra đi, sau này cũng đừng phạm sai lầm tương tự vậy nữa”



Thật ra trọng điểm chín là câu đầu tiên.



Lộ phí cho ngươi.



Đừng nói là tiền bạc thô tục, nàng cả đời này chỉ thích bạc, có tiền có thể bắt quỷ xay cối nha, không có tiền thì cả đời sẽ phải khốn khó…



Trong lúc Thu Địch Phỉ đang chìm trong suy nghĩ về nhân sinh và quan hệ với tiền bạc, lơ đãng ngẩng đầu lại thấy một bóng người đang đi về phía nàng.



Là Hoa Bách Hoa.



Đợi nàng đến gần, Thu Địch Phỉ tươi cười chào hỏi “ chào buổi sáng Hoa cốc chủ, là sáng sớm luyện công sao?”



Hoa Bách Hoa ngồi xuống đối diện Thu Địch Phỉ, liếc mắt nhìn nàng một cái rồi nói “ ai ngu như vậy, sáng sớm không ngủ cho đủ giấc mà chạy đi luyện công, ta sáng sớm tìm ngươi còn nghĩ là ngươi đang ngủ nha, không ngờ hôm nay lại dậy sớm vậy. Không đúng, thật ra ngươi còn chưa có ngủ ah”



Thu Địch Phỉ thật muốn khóc, từ lúc tới Bách Hoa cốc, nàng chưa từng nhìn thấy ánh mặt trời buổi sớm mai, đều do độ công quá mức mệt mỏi nên nàng mới mỗi ngày đều ngủ tới lúc mặt trời chiếu vào mông người ta mới chịu dậy.



Thu Địch Phỉ cũng lười giải thích, dù sao vị đại tỷ quái dị trước mắt này sau hôm nay chỉ là một người khách qua đường trong cuộc đời của nàng mà thôi.



Thu Địch Phỉ mặt mũi tràn đầy tươi cười nói với Hoa Bách Hoa “xin hỏi Hoa cốc chủ, ta đã có thể về nhà chưa?”


Thu Địch Phỉ chỉ cảm thấy trên cánh tay có chút đau nhói thoáng qua, khi Hoa Bách Hoa buông tay nàng ra thì Thu Địch Phỉ thấy trên cánh tay mình có thêm một điểm nhỏ đỏ tươi.



Thu Địch Phỉ tâm thần bất định hỏi: “Cái này… Là cổ độc sao?”



Hoa Bách Hoa dùng ánh mắt “ ngươi thật không có kiến thức giang hồ” mà khinh thường nhìn Thu Địch Phỉ nói “ cổ độc trân quý như vậy sao có thể phí phạm mà dùng trên người ngươi? Đó là cung sa, cung chủ muốn ta điểm cho ngươi, từ nay về sau ngươi là người của Thiên Khuyết cung, phải nghe lời cung chủ chúng ta”



Hai hàng lông mày của Thu Địch Phỉ nhăn lại thành một đoàn.



Nàng trăm phương ngàn kế muốn không có bất kỳ quan hệ gì với Thiên Khuyết cung, nào ngờ trước khi đi còn bị điểm cho thứ đồ kỳ lạ này, còn bị ép gia nhập vào tổ chức tà giáo này.



Thu Địch Phỉ khẩn thiết mà hỏi: “Hoa Cốc chủ, thứ này, có thể xóa đi không?”



Khuôn mặt Hoa Bách Hoa hiện ra vẻ quái dị “ có thể ah, sao lại không thể, bảo cung chủ cho ngươi xóa đi. Ngươi nhớ kỹ, nếu có ngày ngươi làm mất nó, mà lại không phải do cung chủ làm mất, vậy thì ngươi coi như xong đời, ngươi như vậy chính là phản bội, giết chết không tha, mà còn bị diệt môn nữa nha”



Thực thiếu đạo đức! dám dùng tính mạng cả nhà người ta để uy hiếp, thật là không có đạo đức giang hồ mà.



Thu Địch Phỉ trong lòng tự nhủ được rồi, hôm nay người là dao thớt ta là thịt cá, người ta nói cái gì thì là cái đó, miễn sao ta được về nhà.



Thu Địch Phỉ không ngừng tiếp tục hỏi: “Hoa Cốc chủ, hiện tại, ta đã có thể về nhà rồi chứ?”



Hoa Bách Hoa còn chưa kịp trả lời thì ngoài cửa đã vang lên một âm thanh khác



“Hương Hương muội muội vội vã bỏ đi như vậy sao? còn chưa nói lời tạm biệt với đại ca mà”



Thu Địch Phỉ nhìn ra cửa thì thấy một nam tử xinh đẹp tuyệt thế, trong lòng không khỏi lộp bộp một cái.