Mạc Đạo Vị Liêu Quân Tâm Túy

Chương 21 : Biểu ca

Ngày đăng: 00:59 19/04/20


Thu Địch Phỉ về đến nhà đã thấy cha mà hai bà mẹ kế đứng đợi, chắc chắn là đợi mấy tỷ muội và mấy chàng rể quý của họ mà thôi.



Vừa nhìn thấy Thu Địch Phỉ, hai bà mẹ kế đã chấn kinh, không hẹn mà cùng trừng mắt, run rẩy duỗi tay, thanh âm cũng run run mà hỏi “ ngươi, sao ngươi lại trở về hả? ngươi bỏ đi nhiều ngày như vậy là đi đâu?”



Sao ngươi lại trở về?



Ý tứ là nếu không trở về thì tốt rồi.



Mấy ngày nay ngươi bỏ đi đâu?



Xem ra hai bà mẹ kế không đợi được nữa, bắt đầu tiến hành cuộc thẩm tra.



Thu Địch Phỉ cảm thấy nàng dạo một vòng qua cửa nhà Diêm Vương gia rồi mới quay về, coi như là một nửa nữ quỷ. Hôm nay trở lại, đối mặt với hai bà mẹ kế mẫu dạ xao thì nàng cũng không có gì phải cố kỵ nữa.



Nàng chủ yếu là muốn xem thái độ cha nàng thế nào.



Nếu cha nàng đối với nàng có một chút thương yêu thực lòng, nàng sẽ không nói cho họ biết nàng trúng kỳ độc, nàng sẽ nói rằng rời nhà mới biết bên ngoài có rất nhiều nguy hiểm, nàng sau này sẽ không đi đâu nữa.



Nếu cha nàng cũng vứt bỏ không quan tâm, vậy thì nàng không còn gì do dự nữa rồi.



Y theo kế hoạch lúc trước mà làm: mướn người, đốt nhà rồi trốn đi.



Chẳng thà sống lưu lạc nơi đầu đường xó chợ còn hơn là ở lại một nơi không có ai thật lòng yêu thương, quan tâm nàng, ở lại nơi không có chút tình thân này.



Thu Vạn Niên thấy Thu Địch Phỉ xuất hiện thì có chút kích động, đi đến bên cạnh nàng, nắm chặt tay nàng, tha thiết hỏi “ tiểu tam nhi, ngươi đã đi đâu vậy? làm cha lo lắng nhớ thương a. Cuối cùng cũng quay về rồi. Những ngày qua đã xảy ra chuyện gì? Trải qua tốt chứ? Dù thế nào thì ngươi cũng đã trở về, trở về là tốt rồi, trở về là tốt rồi”



Thu Địch Phỉ nhìn phụ thân đại nhân trước mắt, nghe hắn ân cần hỏi han, cảm nhận được cái nắm tay của hắn, trong lòng cũng cảm thấy ấm áp hơn.



Cuối cùng cha nàng vẫn quan tâm nàng.



Thu Địch Phỉ đem chuyện té xuống sông nói lại lần nữa.
Thu Địch Phỉ thật cảm ơn cha nàng đã coi trọng nàng, giao cho nàng một nhiệm vụ đặc biệt như vậy.



Ngẫm lại thật đúng là người nhiệt tình.



Thu lão đầu, ngươi cho rằng tam nữ nhi của ngươi là kẻ ngu đúng không? được, ta sẽ ngốc tới cùng cho ngươi xem.



Thu Địch Phỉ nghĩ lại thì thấy có điểm kỳ lạ.



Uông Tử Lâm này rõ ràng là cháu trai của hai mẹ kế nàng, mà hai nàng thấy hắn ngây ngô như đứa trẻ lên năm thì đối xử lạnh nhạt, vì sao một người dượng không huyết thống như cha nàng lại ân cần với hắn như thế?



Chẳng lẽ Uông Tử Lâm là con riêng của cha nàng.



Không, Uông Tử Lâm và cha nàng nhìn đâu có giống nhau, nàng là đứa con do hắn phản bội vợ sinh ra còn không giống hắn nữa là. Cho nên dứt khoát là không phải.



Suy nghĩ miên man, nháy mắt Thu Địch Phỉ đã bị những ý nghĩ ngổn ngang của mình làm cho choáng váng. Nàng quyết định không thèm nghĩ gì nữa. Cuộc đời ngắn ngủi, nên tận hưởng lạc thú trước mắt.



Thực ra cuộc đời của nàng còn ngăn hơn người khác, cho nên nàng còn có thể vô liên sỉ cũng được.



Thu Địch Phỉ lại trưng ra chiêu bài cười ngây ngô, đưa tay gắp một khối thịt bò đặt trong chén Uông Tử Lâm, còn ôn nhu nói “ mau ăn đi, sau khi ăn xong hai chúng ta đến hậu sơn chơi”



Uông Tử Lâm đáp trả cho Thu Địch Phỉ ánh mắt so với nước còn thuần khiết hơn, nụ cười so với ánh mặt trời còn rực rỡ hơn, hưng phấn nói “ ân, ngươi là người tốt nhất ở đây, chịu chơi với ta. Không được gạt người, ai gạt người thì là con heo”



Mọi người trong bàn, bất kể là ba hoàng tử tôn quý hay ba tiểu thư xinh đẹp của Thu gia hoặc là gia chủ Thu lão đầu và hai bà vợ đều bị màn đối thoại ngây thơ của đôi nam nữ trước mắt mà choáng váng suýt chút nữa là hôn mê.



Lúc ăn cơm còn có thể thưởng thức hai kẻ ngu nói chuyện, thật là cảnh đẹp ý vui tới mức muốn thét lên nha.



Ai nói cổ đại không có sấm sét chứ?



Bữa cơm này, suýt chút nữa là bị sét đánh chết rồi…