Mạc Đạo Vị Liêu Quân Tâm Túy

Chương 6 : Không cho ngươi về nhà

Ngày đăng: 00:59 19/04/20


Thu Địch Phỉ bị cảm giác lắc lư làm tỉnh lại, nhưng chính là bị xe ngựa lắc chứ không phải là do người lay tỉnh.



Lúc nàng tỉnh lại, phát hiện mình đang nằm trên một cỗ xe ngựa xóc nảy. Thu tam tiểu thử bình tĩnh mở to mắt, chậm rãi nhớ lại mọi chuyện rồi nhanh chóng ngồi dậy.



Một âm thanh nam trầm ấm áp, khoan thai vang lên



“Hương Hương muội muội, ngươi cuối cùng đã chịu tỉnh lại, đại ca nhàm chán đến sắp mốc meo rồi đây này”



Thu Địch Phỉ chậm rãi xoay người, đập vào mắt là một khuô mặt tuyệt sắc.



Nàng thầm mong mình tiếp tục bất tỉnh, ít ra thì trong mộng không có sát tinh quấn người quỷ dị như vậy.



Thu Địch Phỉ miễn cưỡng mỉm cười nói với Mộ Thiên Sơn “ Mộ đại..đại gia, mọi việc đều đã kết thúc, ngươi xem ta cũng nên quay về Thu Dương sơn trang rồi phải không?” nàng vốn định gọi hắn là đại ca, nhưng lại nghĩ gọi đại gia nghe oách hơn, chắc hắn sẽ thích hơn.



Mộ Thiên Sơn mỉm cười tự đắc đáp lời nàng “ Hương Hương quá khách khí rồi, sao lại luôn nôn nóng rời đi như vậy, Hương Hương trước tiên ăn viên thuốc này vào đi”



Mộ Thiên Sơn đưa cho Thu Địch Phỉ một viên thuốc xanh biếc đẹp như một viên ngọc bích, Thu Địch Phỉ nhận lấy, đặt trong lòng bàn tay rồi cẩn thận tìm hiểu, càng nhìn, lại một lần nữa lệ rơi đầy mặt.



Thu Địch Phỉ nghe người ta nói qua, cái gì càng đẹp thì càng độc, viên dược này màu sắc óng ánh như phỉ thúy cho nên nó nhất định là độc dược hạng mạnh, nhất định là vậy.



Thu Địch Phỉ mang theo vẻ mặt đáng thương, hai mắt mờ lệ nhìn Mộ Thiên Sơn, buồn bã nói “ đại…đại ca, hai ta như thế nào lại chưa kết thúc, ngươi hạ độc Hương Hương đến nghiện rồi sao? Xuân dược gì đó trên người ta vừa hết, ngươi lại muốn ta uống viên dược không rõ là gì kia, đại ca à, Hương Hương hiện tại chẳng muốn gì hết, chỉ mong ngươi có thể sảng khoái nói cho ta biết, đến tột cùng là ngươi muốn Hương Hương như thế nào a”



Mộ Thiên Sơn biểu hiện trên mặt không thay đổi, vẫn tươi cười ấm áp như gió xuân “ Hương Hương, ngươi ăn nó trước đi rồi đại ca sẽ nói cho ngươi biết viên dược đó có tác dụng như thế nào”



Thu Địch Phỉ run rẩy hỏi “ nếu không ăn…thì sao?’



Mộ Thiên Sơn cười càng thêm tươi “ Hương Hương, chắc chắn sau khi ta và ngươi đã trải qua động cam cộng khổ thì ngươi đã nhớ kỹ tướng mạo của đại ca rồi phải không?”



Thu Địch Phỉ không nói hai lời, đem dược hoàn trong tay bỏ vào miệng rồi ọc một cái nuốt thẳng xuống bụng.
Mộ Thiên Sơn tiêu sái đáp “ Hương Hương, đại ca phải nói rõ cho ngươi biết, giải dược của bán nguyệt đoạn tâm tán còn hiếm hơn Thông Thiên hoàn, khắp thiên hạ chỉ có một liều, mà ta lại chia nó làm hai giao cho hai hộ vệ của ta giữ để đảm bảo nếu ngươi không nghe lời thì sẽ không nhận được giải dược, ha ha….”



Thu Địch Phỉ rầu rĩ hỏi: “Không phải là hộ vệ sao, sao không thấy bọn họ ở bên cạnh bảo vệ ngươi?”



Mộ Thiên Sơn nhàn nhạt đáp: “Đều đi cùng ta thì lấy ai giúp ta trấn giữ Thiên Khuyết cung”



Thu Địch Phỉ trong lòng thổn thức không thôi, thì ra võ lâm đệ nhất đại gia ngay đến thuộc hạ cũng khan hiếm hơn các bang phái khác.



Thu Địch Phỉ suy nghĩ một hồi lại hỏi “ tại sao ngươi không nhờ hộ vệ của ngươi giúp ngươi độ công? Không phải có tới hai người sao, một người bảo vệ, một người giúp ngươi độ công không phải tốt hơn sao?”



Mộ Thiên Sơn rất nghiêm túc trả lời “Bởi vì vi hai người bọn họ đều quá thông minh, người thông minh khi giúp ta độ công sẽ dễ bị tẩu hỏa nhập ma mà Hương Hương thì đại ca lại không chút lo lắng chuyện này sẽ xảy ra với ngươi”



Thu Địch Phỉ không phục hỏi: “Ta ngu lắm sao?”



Mộ Thiên Sơn thảnh thơi đáp: “Không phải vậy! Ngốc cũng ngốc đấy, nhưng ngốc hay không ngốc cũng không quan trọng, quan trọng là dù Hương Hương có tẩu hỏa nhập ma thì cũng đâu liên quan gì tới ta”



Thật là, không làm người ta đau lòng thì không vui hay sao?



Thu Địch Phỉ nổi giận



Gần nửa đời nàng đều che giấu cảm xúc rất tốt nhưng không biết vì cái gì, ở trước mắt đệ nhất vô lại của võ lâm này thì chỉ vài ba câu của hắn đã làm nàng bùng cháy lửa giận.



Thu Địch Phỉ hung ác vỗ mạnh vào thành xe ngựa làm rụng rơi tơi tả.



Nàng đã quên là nội lực của mình đã tăng.



Thu Địch Phỉ ngồi trong đống xe ngựa đổ nát, nghiến răng quát với Mộ Thiên Sơn “ đợi khi ngươi công đức viên mãn, nếu ngươi lại hạ dược ta lần nữa hoặc không thả ta về nhà thì ngươi, ngươi, ngươi là con heo, một con heo đần độn lại thiếu đạo đức.”