Mạc Đạo Vị Liêu Quân Tâm Túy

Chương 63 : Đội hình cầu vồng và lão già chết tiệt

Ngày đăng: 00:59 19/04/20


Một đêm xuân nồng nàng cứ thế trôi qua, sắc trời cũng dần sáng hơn, vì phòng ngừa đội hình cầu vồng lại đột nhiên từ cái xó xỉnh nào đó chui ra phá đám, cho nên đôi uyên ương quyết định rời giường sớm hơn bọn họ.



Mặc quần áo tử tế, Mộ Thiên Sơn vừa quay đầu lại, phát hiện Thu Địch Phỉ đang ngồi ở bên giường vẻ mặt u sầu



Biểu lộ này y chang hoàng hoa khuê nữ sau khi thất thân ngoài ý muốn mà bày ra, chẳng lẽ nói đêm qua hắn làm nàng không hài lòng?



Mộ đại gia thong thả đi tới bên giường, nhẹ giọng hỏi “ Thu nhi, có chuyện gì không vui sao?”



Thu Địch Phỉ vẻ mặt hối hận, ngẩng đầu nhìn vô thường đại gia, nội tâm trầm xuống.



Móa. Biểu lộ này càng không tốt, cùng phu quân mình khó khăn lắm mới gặp được nhau sau ba tháng xa cách, ôn tồn cả đêm sao sáng ra đã có biểu tình này?



Thực không chịu nổi. Thực không chịu nổi ah. Nếu Mộ đại gia không cố kỵ thân phận và tôn nghiêm thì e là lúc này đã vỗ ngực than trời.



Mộ phu nhân đau khổ lên tiếng “ đại ca, ngày hôm qua chúng ta…ta thật hối hận…chúng ta ngày hôm qua vậy mà…”



Mộ Thiên Sơn trong lòng đau xót



Dạng nữ nhân nào có thể làm tổn thương tâm của nam nhân? Chính là nữ nhân đêm qua còn cùng mình ân ái triền miên, sáng sớm bảnh mắt đã tuyên bố với mình là nàng hối hận ah.



Mộ Thiên Sơn hai mắt u tối nhìn Thu Địch Phỉ hỏi “ Thu nhi vì sao lại hối hận?” đừng nói với ta là ngươi vừa ý Vân Tố kia rồi nha, ta thiến hắn.



“Đại ca! Chúng ta… Chúng ta như vậy… đối với bảo bảo không tốt…” Thu Địch Phỉ lúng túng không thôi, nói có mấy từ mà mặt đã đỏ bừng, cúi thấp đầu, lộ ra cái cổ trắng nõn mê người.



Nhưng mà đêm qua ngươi chẳng phải rất thoải mái, rất hạnh phúc sao? thoải mái xong giờ mới thấy hối hận, thật đáng để người ta khinh bỉ ah. Nếu ông trờ cho ngươi thêm một cơ hội chọn lại lần nữa, chúng ta cho rằng ngươi vẫn chọn y như thế: buổi tối vui vẻ, ban ngày hối hận ah.



Sáu nam nhân nằm sấp ngoài góc tường thầm nghĩ.



Mộ Thiên Sơn vụng trộm thở dài một hơi nhẹ nhõm.



“Thu nhi đừng lo lắng, đại ca tất nhiên là có chừng mực, nhất định không làm ảnh hưởng tới hài tử” Mộ Thiên Sơn nhẹ giọng an ủi, Thu Địch Phỉ ngượng ngùng, mắc cỡ.



Mộ Thiên Sơn đưa mắt liếc ra ngoài một cái, lặng lẽ kéo Thu Địch Phỉ đi tới bên cửa, cửa vừa mở ra, sáu cái bao thịt mất chỗ dựa liền lập tức té lăn nhào trên đất.



Hai vợ chồng không coi ai ra gì, nghênh ngang đi ra ngoài, chợt Thu Địch Phỉ dừng bước nói với Mộ Thiên Sơn “ đại ca, chờ ta một chút”. Sau đó quay lại, đi đến bên sáu cái bao thịt đang lăn lộn trên đất, mỉm cười, nhấc chân mãnh liệt đạp, một, hai…đủ sáu cái đạp, không thiếu một ai rồi mới quay người rời đi.



Sáu người còn cố ngẩng đầu rình nghe sư đệ nói mấy lời buồn nôn với sư đệ muội lớn bụng “ Thu nhi có mệt hay không? điểm tâm thích ăn món gì?”



Sáu người lại té thêm lần nữa.



Cầu vồng 1 lên tiếng: móa, mấy đại gia thành thân xong sao lại trở nên mất phong cách như vậy, thực buồn nôn.



Cầu vồng 2: sư đệ hiện đang bị thương, hắn đánh không lại chúng ta. Ta cũng dám núp ở góc tường nghe lén, thế mà tiểu nha đầu kia lại dám đạp chúng ta ah?



Cầu vồng 3: ngươi nói thối lắm. Cửu đệ muội đánh ngươi, ngươi còn muốn đánh trả sao? nàng có ơn cứu mạng chúng ta ah, dám động thủ thử coi, ta chém ngươi




Thu Địch Phỉ không nói chuyện, cúi đầu tìm mẩu than và khúc vải lụa trắng…



Đội hình cầu vồng và huynh đệ Phong thị nhìn thấy khúc vải lụa trắng dùng để làm gì thì trong lòng đều có môt ý muốn mãnh liệt đó là nhất định phải trộm được khúc vải này, hủy thi diệt tích.



Khi mọi người vào tới đại sảnh của Thiên Khuyết cung, lão già chết tiệt đã như âm hồn bất tán cũng vào theo.



Thu Địch Phỉ nhìn lão già chết tiệt hỏi: “Ngươi sao lại tháo lớp vải băng ra? Còn hơi sớm nha, đầu còn sưng như vậy”



Lão già chết tiệt phẫn hận trả lời: “Ta hủy đi cái rắm! ta là đại phu, đương nhiên biết rõ tình hình chưa tốt thì sao có thể tự tháo băng bó, đều do đám tiểu gia súc này, ta đúng là nuôi một đám bạch nhãn lang mà. Nha đầu, ta hỏi người, nếu là một phàm nhân bị một đám võ lâm cao thủ xúm lại đạp mãnh liệt thì có thể bị đạp bay hay không? tốc độ văng ra có chậm hay không không? với tốc độ như lúc nãy thì vải băng nào mà không bị tróc ra. Cả đời này của ta quả đúng là bi kịch ah, làm sao có thể nuôi dạy một đám không tim không phổi, lục thân cũng không nhận như vậy chứ”



Đội hình cầu vồng không cam lòng yếu thế mắng lại “ bọn ta phi, cái này chính là thượng bất chính thì hạ tắc loạn ah, đáng đời”



Mộ Thiên Sơn hớp một ngụm trà, khoan thai hỏi “ có chuyện gì không? có thì nói, không có thì để Phong Nham, Phong Vũ đưa ngươi xuống dưới băng bó lại, sau đó chúng ta sẽ tính toán sổ sách việc ngươi dối gạt ta”



Bách quái lão nhân giơ cái chân sưng phù chỉ vào Thu Địch Phỉ nói “ ta cùng với ta lừa gạt ngươi, dựa vào cái gì mà chỉ đánh ta, không đánh nàng. Đầu của ta sưng như cái đầu heo mà nàng không chút tổn thương nào”



Cam cầu vồng lại lẹ miệng lên tiếng “ lão già chết tiệt, ngươi có mắt mà cũng như mù ah. Mở to mắt mà nhìn cho kỹ đi, ai nói Cửu đệ muội ta không có gì? Nàng cũng sưng ah, ngươi xme, bụng của nàng cũng sưng to như vậy rồi, là do sư đệ làm, nhất định là hắn”



Thu Địch Phỉ chán nản không thôi với đám người bệnh thần kinh này.



Quay đầu lại đã thấy lão già chết tiệt nhìn chằm chằm vào bụng nàng, hai mắt sáng rỡ.



Lão già chết tiệt nhảy lên, né tránh chén trà Mộ Thiên Sơn vừa tạt vào người hắn, thoắt cái đã đến bên Thu Địch Phỉ, tha thiết nói “ nha đầu, sau này oa nhi ngươi sinh ra để cho ta làm cha nuôi hắn nha”



Thu Địch Phỉ hai mắt rưng lệ, dịu dàng nói “ không được”



Lão già chết tiệt tan nát cõi lòng hỏi: “Vì sao!”



Thu Địch Phỉ cắn răng trả lời: “Vì bất loạn luân thường, ngươi chỉ có thể làm gia gia hắn”



Lão già chết tiệt lên tiếng khóc lớn: “Không được! Ta muốn làm cha nuôi”, gào khan cổ họng lại ưu tư nói “ ta cũng thương oa nhi của ta lắm, năm đó hắn theo mẹ hắn đi rồi, ta lớn chừng này tuổi còn chưa có ai gọi ta một tiếng cha ah”, một đám đồ đệ cũng chỉ biết gọi hắn là lão già chết tiệt ah.



Mộ Thiên Sơn từ trên ghế nhanh nhẹn đứng dậy, đi đến bên Thu Địch Phỉ và Bách Quái, không đếm xỉa tới hắn nói “ lớn rồi, đừng khóc nhè nữa, ngươi thích nhi tử thì bữa nào rảnh, ta bái ngươi làm cha là được”



Mộ Thiên Sơn vừa mới nói xong, cả phòng sợ hãi



Thu Địch Phỉ nhìn Mộ Thiên Sơn, trong mắt ẳn hiện ưu sầu, con mình vừa mới thoát thân, cha nó đã dấn thân vào nguy hiểm là sao?



Đội hình cầu vồng lớn tiếng thán phục “ sư đệ, ngươi rất có tinh thần hi sinh, bọn ta kính nể ngươi”



Bách Quái lão nhân nghiêng cái đầu sưng to nhìn Mộ Thiên Sơn một lát mới nói “ nhảm nhí, ngươi vốn là đại chất tử của ta ah”



Mộ Thiên Sơn sắc mặt đột nhiên biến đổi, lạnh lùng nói ra: “Ngươi cuối cùng cũng chịu lộ ra chút ít thân thế của ta rồi”