Mạc Đạo Vị Liêu Quân Tâm Túy
Chương 65 : Phong vân bắt đầu nổi
Ngày đăng: 00:59 19/04/20
Bách Quái lão nhân nghe Mộ Thiên Sơn nói mà nao nao trong lòng “ sớm biết ngươi sẽ đoán ra nhưng không ngờ ngươi lại biết rõ đến thế, thì ra ngươi đã sớm biết” rồi lại nhướng mày nói tiếp “làm sao ngươi biết được? cho tới giờ ta chưa từng đề cập qua ah, hình tượng này của ta chưa đủ bê bối sao? chẳng lẽ ta vẫn còn lộ ra quý khí hoàng tộc sao?”
Mộ Thiên Sơn thảnh thơi uống trà, nói ra: “Ta đã có thể tra ra chuyện phái Côn Thực tặng bảo kiếm để nịnh bợ triều đình là vì trong hoàng cung đã có cài sẵn người của ta ah”, đặt chén trà xuống, nhìn Bách Quái, khóe miệng nhếch lên nói “ ta hoài nghi thân thế của mình, không phải do trên người ngươi có quý khí hoàng tộc, mà là…”
Cả phòng nín thở, dựng thẳng lỗ tai, tập trung nghe Mộ Thiên Sơn nói tiếp “ ta”
…
Cẩn thận suy nghĩ mới phát hiện ra ý của trâu bò đại gia chính là ta hoài nghi thân thế của ta không phải vì trên người ngươi không có quý khí hoàng tộc mà là trên người ta, quý khí hoàng tộc quá mức lỗi lạc bất phàm.
Bách Quái không phục nói: “Ta nhổ vào! Nếu ta cạo hết râu ria lại mặc bạch y thì so với ngươi không thua kém gì ah, nhớ năm đó khi ta còn trẻ, trên giang hồ cũng là Ngọc Diện Tiểu Phi Long Bạch Ngọc vương đại danh đỉnh đỉnh nha”
Đội hình cầu vồng hỏi “ ai là Ngọc Diện Tiểu Phi Long?”
Bách Quái đáp: “Ta à!”
Đội hình cầu vồng lại hỏi “ vậy ai là Bạch Ngọc Vương?”
Bách Quái lại đáp “ vẫn là ta ah”, ta nói vậy còn chưa rõ ư? Mấy tiểu hài tử ngu ngốc sao lại hỏi vấn đề nhàm chán như vậy.
Đội hình cầu vồng giận dữ gào lên “ móa, lão già chết tiệt, ngươi không thấy phiền ư, lăn lộn giang hồ còn dùng biệt hiệu dài dòng như vậy”
Bách Quái hừ lạnh nói “ mau câm miệng cho ta, đừng cản trở ta và tiểu Cửu nói chuyện quan trọng, từ giờ trở đi tất cả các ngươi đều im miệng, ta không cho phép thì không được xen vào. Ta cùng tiểu Cửu cần nói chuyện, ai lại xen vào thì xem ta thu thập thế nào”
Đội hình cầu vồng liếc mắt khinh thường “đợi ngươi thương thế tốt hơn rồi mới nói đi”
Bách Quái không dây dưa nữa, thực sự là cái đầu sưng như đầu heo của hắn đã là minh chứng rõ ràng rồi.
Quay lại nói tiếp với Mộ Thiên Sơn “ cũng khó trách cha ngươi hoài nghi ta và mẹ ngươi có quan hệ, bởi vì dưới đám râu ria này khuôn mặt ta đúng là thập phần tuấn tú khôi ngô nên ngươi bây giờ mới tao nhã” nói tới đây, tựa hồ có cảm giác là lạ, nghĩ một hồi, biết mình nói hớ nên cải chính “ không đúng, ngươi lúc này rất có phong thái tao nhã của ta năm đó”, nghĩ nghĩ lại thấy không đúng, lại đính chính “ ta nói như vậy, không có nghĩa ngươi là con ta. Ta và mẹ ngươi tuyệt đối là trong sạch. Ngươi lớn lên giống ta..ah, không phải, hai ta giống nhau hoàn toàn vì hai ta có quan hệ thân thích, ngươi cũng đừng nghĩ nhiều”
Mộ Thiên Sơn mỉm cười cắt ngang “ Thu nhi cần phải nghỉ ngơi rồi, tất cả giải tán đi” sau đó ôn nhu nắm lấy bàn tay nhỏ bé của ái thê đi về phía phòng mình.
Lưu lại sau lưng Bách Quái đang há mồm trợn mắt nói “ ta còn chưa nói xong đã giở thói xấu ra, quá không lễ phép rồi, ai dạy ra đồ đệ như vậy chứ?”
=_=|||
Đội hình cầu vồng: không phải ngươi dạy thì sao có một đồ đệ như vậy chứ.
“Ta không biết có nên đi tìm hoàng đế phụ thân ngươi tính sổ hay không, ta chỉ cảm thấy bà bà chết như vậy rất oan ức, hoặc là phải tìm ra ai đã oan uổng nàng mới được…” Thu Địch Phỉ lúng túng nói
Mộ Thiên Sơn đưa tay vuốt cộng tóc xòa trước trán nàng, thản nhiên nói “ Thu nhi, ta và ngươi đã là phu thê, sau này có chuyện muốn nói thì cứ nói, không cần phải cẩn thận từng ly từng tí như thế, đại ca thích ngươi giống như trước, nói chuyện không kiêng nể gì”
Thu Địch Phỉ sụt sịt mũi, bĩu môi nói ra: “Lúc trước là không kiêng nể gì sao? mới không phải ah, lúc trước ngươi khi dễ ta, ta đều phải nhịn, nên mới có thể “ không kiêng nể” gì đó”
Mộ Thiên Sơn nhìn kiều thê bĩu môi, bộ dáng ngây thơ đáng yêu, nội tâm nhuyễn thành một đoàn liền ôm nàng vào lòng, ôn nhu khẽ hôn.
Thu Địch Phỉ giãy dụa nói: “Đại ca, có phải có chuyện muốn nói thì hãy nói ra đúng không?”
Mộ Thiên Sơn gật đầu nói: “đương nhiên!” vẫn không ngừng hôn
Thu Địch Phỉ dùng sức cắn răng, tay nắm thành quyền nói “ vậy, đại ca, ta đói “ để cho ta yên ổn ăn xong bữa cơm được không?
Mộ Thiên Sơn: “…”
Đáng thương cho anh hùng động tình lại bị mấy từ của kiều thê làm sát phong cảnh, nhu tình tan biến còn suýt chút nữa thổ huyết.
Cánh cửa đột nhiên bị mở ra.
Lão già chết tiệt đỉnh đầu băng bó, một thân lệ khí xông vào, chỉ tay vào Mộ Thiên Sơn nói “ tiểu Cửu ah tiểu Cửu, ngươi làm ta quá mức đau lòng rồi. Ngươi là nam nhân nha, sao có thể trở nên buồn nôn như thế. Ngươi mạnh mẽ lên một chút đi, không thể hạ thấp mình trước mặt thê tử như thế được. Nhớ năm xưa, lão ni cô nhà ta luôn bị ta thu thập, ngày nào cũng quỳ xuống đất ôm đùi ta nha”
Thu Địch Phỉ nhìn Bách Quái, hung hăng nhỏ giọng “đại ca, hắn chán ghét, làm hắn”
Mộ Thiên Sơn vừa dùng khăn gấm lau miệng, vừa giương mắt âm nhu nói “ lão già chết tiệt, ngươi ở ngoài cửa rình nghe lén ta cũng bọ mặc, hôm nay còn dám phá vỡ cửa phòng ta, ngại bản thân sống quá thoải mái sao?”
Bách Quái vội đóng cửa phòng lại, cười cười nói “ đói bụng quá, may mà gặp bữa” vừa ngồi xuống vừa nói với Mộ Thiên Sơn “ tiểu cửu, ngươi tính xử lý chuyện thân thế của mình thế nào? có muốn tranh thủ danh phận cho bản thân không?”
Mộ Thiên Sơn âm nhu cười cười, hỏi: “Ngươi cảm thấy, ta đối với danh vị thái tử phù phiếm kia có hứng thú sao?”
Bách Quái lắc đầu: “Nhìn ngươi như vậy, hẳn là không có! Nói vậy đối với giang sơn chắc ngươi cũng chẳng có quan tâm gì”
Mộ Thiên Sơn ha ha cười nói: “Sai rồi! Ta chỉ là đối với giang sơn của hôn quân kia không có hứng thú, còn giang sơn này, ta muốn, hơn nữa dù có muốn cũng sẽ dựa vào sức mình để đạt được”
Cơ mặt Bách Quái dưới tầng tầng lớp lớp vải băng run rảy, nhìn đồ đệ kiêm đại chất tử của mình, thanh âm không tin lại như bừng tỉnh đại ngộ “ hèn chi ngươi khuếch trương thanh thế của Thiên Khuyết cung như vậy, hèn chi ngươi dùng thân phận Tập Cạnh Đường kinh doanh lớn như vậy. Thì ra, ngươi muốn chiếm giang sơn của lão cha ngươi ah”