Mạc Đạo Vị Liêu Quân Tâm Túy
Chương 73 : Giang sơn bất ngờ đổi chủ
Ngày đăng: 00:59 19/04/20
Thu Địch Phỉ nói với Bách Quái “ lão già chết tiệt, ngươi nói xem trên đời này có người nào làm cho một nam nhân mất đi phán đoán thường ngày, làm thay đổi suy nghĩ của hắn? là ai, lúc nào và dùng phương pháp gì?”
Bách Quái nghĩ nghĩ rồi đáp “ người khác thì ta không biết nhưng bản thân ta thì người có thể làm ta mất đi phán đoán thường ngày chính là sư nương ni cô của các ngươi, còn thời điểm là khi ta đói bụng, phương pháp chính là thừa dịp ta đói bụng, ni cô bà nương kia chẳng những không nấu cơm cho ta ăn còn hỏi ta: ngươi có đồng ý hay không, nếu nói không thì cứ ôm cái bụng đói đi, còn khi nào ngươi đồng ý thì sẽ không phải chịu đói nữa”
Thu Địch Phỉ lắc đầu nói: “Ngươi không bình thường cho nên mới có cái gọi là sắc làm cho đầu óc không tỉnh táo, mà đối với một nam nhân bình thường, có thể làm cho hắn mất đi phán đoán thường ngày, thay đổi cách suy nghĩ chính là nữ nhân bên cạnh hắn. Khi màn đêm buông xuống, những lời thủ thỉ bên gối nhất là những lời cố tình xu nịnh, tận lực triền miên thì cho dù nữ nhân đó nói chó là mèo, nói hươu là ngựa, nói người là quỷ thì e rằng nam nhân khi đã bị hãm sâu trong ôn nhu hương cũng sẽ cuống quýt đồng ý”
Thần tình trên mặt Mộ Thiên sơn hơi dao động, Bách Quái thì cái hiểu cái không nói “ nha đầu, ngươi rất biết cách nói chuyện nha, từ một vấn đề rộng như vậy lại chuyển sang triền miên bên gối, ngươi đều có thể nói trôi chảy như thế, không tệ, không tệ, nhân tài, nhân tài”
Thu Địch Phỉ nhìn Mộ Thiên Sơn, sâu kín thở dài: “Đại ca, Kim Thiên Hương mặc dù đối với ta hạ độc, thế nhưng mà nàng đối với ngươi, cũng là thật là một khối tình si rồi!”
Mộ Thiên Sơn nhìn qua Thu Địch Phỉ, ánh mắt thật sâu, đáy mắt bao hàm lấy mãnh liệt tán thưởng nói: “Thu nhi, chuyện này đúng sai thế nào, ta còn thấy có chút lắc léo quanh co, không ngờ ngươi lại dễ dàng nhận ra” Thu Địch Phỉ mỉm cười, trong tươi cười lại xen lẫn chút phiền muộn.
Bách Quái lớn tiếng nói “ cái này với cái đó thực ra là cái nào, hai người các ngươi đừng có lòng vòng nữa, nhanh nói cho ta nghe thực ra mọi chuyện là sao đi”
Thu Địch Phỉ nhìn nhìn Mộ Thiên Sơn, thấy hắn đối với chính mình hơi gật đầu, liền giải thích với Bách Quái “ thực ra thái tử sở dĩ tỏ ra ngu ngốc như vậy thực ra không do hắn, vấn đề mấu chốt ở chỗ là khi đề ra ý định thảo phạt Thiên Khuyết cung, hoàng đế cùng Kim Thiên Hương đã sớm thông đồng với nhau”
Tiếng nói vừa dứt, tiếng tham khóc phá không truyền đến, mười người đang nấp ngoài cửa nghe lén ngay ngắn ngã nhào vào trong phòng.
Tám cầu vồng cùng huynh đệ Phong Thị vừa đứng lên vừa xoa mông lẩm bẩm “ cái cửa ăn hại, không chắc chút nào”
Cửa có chắc mấy cũng không chịu nổi mười người điên cuồng áp vào ah.
Cam cầu vồng vẫn là người lên tiếng đầu tiên “ võ lâm quả thực kỳ diệu, không nói không biết nha. Náo cả buổi chiều, thì ra tiểu Kim và hoàng đế có một chân”, thấy ánh mắt Mộ Thiên Sơn trở nên lạnh lẽo liền sửa lại “ vâng…có một tay”, con mắt lạnh hơn “ ah…có quan hệ hợp tác”. Mẹ, lão tử hôm nay nói câu nào ra cũng đắc tội người, tốt nhất nên câm miệng lại thôi.
Bách Quái vẫn đeo bám không buông, thiết tha hỏi “ tiểu Cửu có quan hệ hợp tác với lão ca ta thế nào? nàng làm như vậy không phải là đang giúp tiểu Cửu sao? nhưng chẳng phải nàng rất hận tiểu Cửu cưới Thu nha đầu mà không phải nàng ta sao?” tâm của nữ nhân nhỏ như lỗ kim ah.
Thu Địch Phỉ cười cười, nói ra: “Cái này còn không hiểu sao? chỉ có một khả năng đó là nàng còn hận thái tử hơn”
Mười một cái mồm há hốc, hai mươi hai con mắt trợn to, biểu lộ quỷ dị.
Thu Địch Phỉ nói tiếp: “Nhớ đến lúc ấy Kim Thiên Hương bị lão già chết tiệt ngươi phế bỏ võ công, nàng lại xinh đẹp như vậy mà ta đã từng chứng kiến thái tử háo sắc như thế nào. Thử nghĩ xem, thái tử xuất cung tình cờ gặp được Kim Thiên Hương xinh đẹp tuyệt trần lại mất hết võ công nhất định sẽ động sắc tâm, không thể kiềm chế…cho nên ta nghĩ là thái tử cưỡng đoạt Kim Thiên Hương” nói trắng ra là nàng bị thái tử cưỡng gian giữa đường.
Mười một cái miệng há to hơn nữa, đủ để nhét hai quả trứng gà vào. Hai mươi hai con mắt mở to đến sắp lồi hết ra ngoài.
Dân chúng : kính ngưỡng của bọn họ đối với Thiên Khuyết cung, ca tụng đối với Mộ Thiên Sơn chỉ trong vòng môt đêm đã dâng cao như Hoàng Hà mùa lũ, tràn lan như sóng nước Trường Giang, trên dưới một lòng, toàn tâm toàn ý chung tay góp sức chống giặc ngoại xâm bảo vệ giang sơn.
Mộ Thiên Sơn thì quả là công đức vô lượng, ngay cả giang sơn cũng không cần, vô tư ủng hộ tiểu đệ của mình lên ngôi.
Nguyên nhân thực sự chỉ một mình Thu Địch Phỉ biết.
Hắn đã đáp ứng nàng không làm hoàng đế cho nên cam tâm tình nguyện từ bỏ giang sơn, từ bỏ ngôi vị hoàng đế đã nằm trong lòng bàn tay.
Thu Địch Phỉ chưa bao giờ nghĩ sẽ có một người trác vĩ bất phàm như hắn, khinh thường hết thảy mà hết này tới lần khác lại đối với nàng như trân bảo, yêu đến tận tâm can.
Vuốt ve cái bụng nhô cao, Thu Địch Phỉ lấu bầu “ bảo bảo, cha ngươi là nam tử tốt nhất thiên hạ”
*******************
Khi Mộ Thiên Sơn tấn công hoàng cung, đối với liên quân đây là thời cơ chiếm đánh Mẫn quốc tốt nhưng thực ngoài ý muốn là liên quân không có động tĩnh gì. Đến khi Mộ gia quân chiếm đóng kinh thành thì tin tức truyền đền nói sở dĩ liên quân không có hành động là do nội bộ lủng củng.
Lăng quốc cùng phụ tử Uông thị cơm không lành canh không ngọt, nghe giang hồ đồn rằng nguyên nhân hai bên động võ là do con tin Uôn Tử Lâm tại Lăng quốc đã bị giết chết.
Uông thị phụ tử nghe xong tin đồn thì giận điên lên mà hoàng tộc Lăng quốc cũng không ngờ vì chuyện này mà hai bên dẫn tới xung đột vũ trang. Còn Chí Tôn lâu thì đứng ngoài cuộc bàng quan.
Thu Địch Phỉ nghe xong chuyện này vừa uống trà vừa mỉm cười.
Việc này xảy ra đột ngột, tình tiết lại lắt léo, quỷ dị nhưng nếu tra ra tiền căn hậu quả thì chỉ sợ do phu quân nàng tỉ mỉ bày kế, châm ngòi ly gián.
Kinh thành trải qua cơn phong ba, Lăng quốc cùng phụ tử Uông thị lâm vào tình thế cá chết lưới rách còn Thu Địch Phỉ mỗi ngày đều yên lặng trong Thiên Khuyết cung, kiên nhẫn dđợi tiểu bảo bảo chào đời.
Ngồi dựa lên ghế, vừa hưởng thụ ánh mặt trời ấm áp vừa cầm ly trà Cam cầu vồng vừa đưa, Thu Địch Phỉ ung dung hỏi “ Cam sư huynh, ngươi nghĩ xem giờ này đại ca đang làm gì?”
Khó có được đám cầu vồng chịu im cái miệng, không có trả lời câu hỏi của mình làm cho Thu Địch Phỉ có cảm giác ánh nắng quá ấm áp, làm nàng cũng bắt đầu thấy buồn ngủ.
Cố liếc nhìn Cam cầu vồng một cái, trước khi chìm vào mộng đẹp, Thu Địch Phỉ còn ngạc nhiên nói “ trời sắp đổ mưa sao, Cam sư huynh, hôm nay ánh mắt của ngươi không có ngơ ngơ ngác ngác như thường ngày ah…”
Hai mắt díp lại, ý thức cũng dần dần tan rã, trước khi mất hẳn ý thức nàng còn có cảm giác như trong mắt Cam cầu vồng lóe lên ánh sáng quỷ dị…