Mạc Đạo Vị Liêu Quân Tâm Túy

Chương 8 : Non nớt phong tình

Ngày đăng: 00:59 19/04/20


Thu Địch Phỉ cùng Mộ Thiên Sơn cứ đi mãi, đi mãi trong thâm sơn cùng cốc…



Cho đến khi Thu Địch Phỉ cảm thấy rằng cắt cổ sẽ là lựa chọn tốt nhất vào lúc này thì rốt cuộc bọn họ cũng nhìn thấy dấu vết của một thôn xóm đổ nát, tiêu điều trong khung cảnh hoang tàn…



Mộ Thiên Sơn quay đầu đối với Thu Địch Phỉ cười ra vẻ mập mờ nói: “Hương Hương muội muội, chúng ta chọn gian ở giữa đi, bí ẩn nhất, rất tốt a?”



Thu Địch Phỉ nhếch lấy môi không nói một lời



Thu tam tiểu thư quyết định thay đổi chiến thuật, nàng không giả ngốc nữa mà bắt đầu giả điếc, coi như không nghe không thấy.



Nàng dần dần phát hiện ra một điều, là nàng càng nôn nóng, lo sợ thì vị đại gia biến thái kia càng vui vẻ, mỗi khi nàng biểu hiện lo lắng tới mức không muốn sống nữa, hận không thể một nhát cắt cổ tự sát thì vị đại gia biến thái kia lại vui sướng khoái hoạt tới cực điểm.



Cho nên một người thông minh từ nội tâm như Thu tam tiểu thư quyết định bắt đầu hành động phản kháng tiêu cực.



Mộ đại gia thích nói gì cứ nói, nàng coi như không nghe được.



Mộ đại gia thích cười thì cứ cười, nàng coi như không thấy.



^-^-^-^-^-^-^-^-^-^-^-^^-^-^-^-^-^-^-^-^-^-^-^^-^-^-^-^-^-^-^-^-^-^-^



Mộ Thiên Sơn phát hiện từ lúc hắn phê chuẩn chuyện Thu Địch Phỉ muốn dùng vải bịt mắt khi độ công xong thì nàng bắt đầu hờ hững với mình, hắn cảm thấy rất ngạc nhiên, đưa mắt nhìn khắp giang hồ có ai dám hờ hững với Mộ Thiên Sơn hắn chứ?



Mộ Thiên Sơn chú tâm để ý lại phát hiện tiểu cô nương này cũng không phải hoàn toàn hờ hững với hắn mà chỉ khi hắn lấy nàng làm trò đùa thì nàng sẽ tự biến mình thành kẻ câm điếc, không nói gì cũng coi như không nhìn thấy gì.



Mộ Thiên Sơn rất ngạc nhiên, đúng là nhân tài nha, chỉ trong thời gian ngắn như vậy đã tìm được phương pháp để khắc chế hắn.



Mộ Thiên Sơn dắt ngựa đi xuyên qua đống gạch ngói đổ nát, dạo một vòng quanh thôn xóm hoang tàn, cuối cùng quyết định chọn gian phòng đầu tiên làm chỗ độ công.



Thu Địch Phỉ bĩu môi, nàng biết rõ Mộ đại gia là cố ý, đi một vòng rồi lại quay trở về chỗ ban đầu, không phải là muốn cho hai cái chân nhỏ của nàng rã rời thêm sao, không phải muốn nghe nàng cầu xin để hắn tìm thấy niềm vui sao?



Thu Địch Phỉ quật cường: muốn ta làm theo ý của ngươi sao, cửa sổ còn không có đâu. Từ giờ trở đi, không phải ngươi làm ta mệt chết mà ta sẽ làm cho ngươi kìm nén đến chết, để xem hai ta ai sẽ chết trước.



Quay lại gian nhà đầu tiên, ở giữa căn phòng đổ nát, Mộ Thiên Sơn lại sai Thu Địch Phỉ đi buộc ngựa bên ngoài, còn hắn thì đi vào trong, khi Thu Địch Phỉ bước vào phòng thì bị tro bụi dày đặc mịt mù làm ho sặc sụa, nàng vừa ho vừa ngạc nhiên nhìn Mộ Thiên Sơn, thật kỳ lạ, sao hắn không bị sặc?



Mộ Thiên Sơn nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy nghi hoặc của Mộ Thiên Sơn thì khó có lúc mà hảo tâm giải thích “ ta chỉ là tạm thời không có nội lực nhưng cũng ảnh hưởng tới việc ta nín thở, Hương Hương a Hương Hương, thật không biết ngươi có thực sự là người trong võ lâm không, nhìn ngươi chỉ khác các cô nương bình thường khác là có mang theo kiếm mà thôi”



Thu Địch Phỉ nghe nửa câu đầu thì vẻ mặt còn ôn lương chăm chú, nghe tới phần sau thì nàng lại biến mình trở thành người tàn tật.



Không thèm nghe những lời châm chích của hắn, để hắn tự lảm nhảm một mình đi.



Không nhìn thấy thần sắc khinh miệt của hắn, để hắn tự kỷ một mình đi.
Ép buộc hoàng hoa khuê nữ như nàng phải…trống trơn cùng hắn luyện công thì còn gì mà không làm được.



Thu Địch Phỉ đứng lên, vòng ra sau lưng Mộ Thiên Sơn, hai bàn tay nhỏ bé đưa lên trước mắt hắn, đang lúc Mộ Thiên Sơn hăng hái nhìn bàn tay của nàng thì đột nhiên cảm tấy hoa mắt, sau đó thì lâm vào một mảnh hắc ám.



Trước mắt không thể nhìn thấy gì nhưng hai bàn tay nhỏ bé của nàng vẫn cứ quanh quẩn trong đầu hắn.



Thu Địch Phỉ bịt mắt cho Mộ Thiên Sơn thật kỹ rồi mới trở về ngồi vào vị trí của mình, sau đó cũng tự bịt mắt.



Mọi việc xong xuôi, thanh âm có chút ngượng ngùng nói với Mộ Thiên Sơn “ có thể…có thể…cởi…quần áo rồi”



Mấy từ cuồi cùng của nàng, thanh âm còn nhỏ hơn cả tiếng muỗi kêu.



Mộ Thiên Sơn thuần thục, gọn gàng cởi bỏ y phục, sau đó hỏi “ ta xong rồi, còn Hương Hương thì sao?”



Thu Địch Phỉ cắn răng, bắt đầu cởi bỏ từng nút thắt trên quần áo.



Thật vất vả mới cởi xong, Thu Địch Phỉ có cảm giác như toàn thân không còn chút sức lực nào, vô lực đáp “ ta…cũng có thể rồi”



Mộ Thiên Sơn giơ hai tay ra, nhẹ giọng nói “ bắt đầu đi”



Thu Địch Phỉ cũng đem hai tay duỗi ra



Vì hai mắt bị bịt kín nên dù Thu Địch Phỉ có đưa tay ra cũng không ngay lập tức chạm vào bàn tay của Mộ Thiên Sơn được.



Thu Địch Phỉ vừa quơ tay tìm kiếm, vừa run run hỏi Mộ Thiên Sơn “ tay của ngươi…ở đâu? Ta không chạm vào được”



Mộ Thiên Sơn dù sao cũng là võ lâm cao thủ, là đại gia đệ nhất thiên hạ. Mà đã là võ lâm cao thủ thì thính lực cũng phải là bậc nhất.



Hắn thoáng nghiêng đầu, cẩn thận lắng nghe thanh âm hai tay Thu Địch Phỉ không ngừng huy động trong không khí, lập tức đã xac định được phương vị.



Khi Mộ Thiên Sơn áp hai bàn tay mình vào tay của Thu Địch Phỉ thì hắn lại chợt nhớ tới đôi bàn tay mảnh mai, nhỏ bé vẫn quanh quẩn trong đầu.



Vì vậy Mộ Thiên Sơn thay vì duỗi tay lại đổi thành thế nắm.



Mộ Thiên Sơn chuẩn xác vô cùng, nắm chặt đôi tay mảnh mai, nhỏ bé của Thu Địch Phỉ trong lòng bàn tay.



Thu Địch Phỉ “YAA.A.A..!” Kinh hô một tiếng, sau đó run run lắp bắp nói “ đại…đại gia, đã chạm được, có thể buông tay…chúng ta…bắt đầu độ công đi”



Mộ Thiên Sơn nắm đôi tay nhỏ bé của nàng, trong lòng thầm nghĩ thì ra trẻ trung non nớt so với thành thục cũng rất thú vị, có một phong tình khác.