Mạc Đạo Vô Tâm
Chương 9 : Tặng lễ
Ngày đăng: 22:04 19/04/20
“Nương nương, nô tỳ đối với nơi này hết thảy cũng chưa quen. Người này xử trí như nào xin nương nương chỉ bảo.” Dương Quỳnh trên mặt kính cẩn, trong lòng lại âm thầm kêu: “Nương nương của ta, người cũng đừng chơi ta.”
Khang phi nhíu mày, trên mặt rốt cục cũng có điểm màu sắc, miễn cưỡng nhìn ra chút ít tâm tình nghịch ngợm. Nàng đứng dậy, từ bên trong tủ quần áo lấy ra một cái đèn lồng tinh xảo đưa cho Dương Quỳnh, “Mang lồng đèn thắp, đặt ở trên cây đại thụ trong sân. Nhớ kỹ đèn lồng phải hướng về phía Nam.”
Dương Quỳnh làm theo, chỉ chốc lát sau, bóng đen lấp lóe, Mặc Diệp đến. Lúc này Dương Quỳnh mới hiểu, đèn lồng là phương thức liên lạc.
Mặc Diệp vừa đến liền nhìn thấy hắc y nhân nằm trên mặt đất, hắn như thường lệ hành lễ, sau đó mới hỏi: “Nương nương, người này là...”
Khang phi nói: “Là tới giết ta. Bị Thanh Diệp chế ngự, đã bất tỉnh.”
Mặc Diệp có chút giật mình nhìn Dương Quỳnh. Tỷ tỷ của mình, Mặc Diệp hiểu rất rõ. Tuy rằng tâm tư kín đáo, y thuật không tệ, nhưng võ công nửa điểm cũng sẽ không biết. Hiện tại hắn rốt cục bắt đầu tin tưởng, Thanh Diệp trước mắt, thật sự không phải tỷ tỷ của mình.
“Tìm ngươi là muốn ngươi xử lý sạch sẽ người này, không được để ai phát hiện.” Ngữ khí của Khang phi rất quái lạ. Dương Quỳnh mơ hồ cảm thấy, lời nàng nói còn có hàm ý khác, Mặc Diệp có thể nghe hiểu. Duy chỉ có chính mình, giống như kẻ ngốc, mờ mịt nhìn hai người bọn họ.
Mặc Diệp mang theo hắc y nhân rời đi, Khang phi nhìn chân trời âm u, nói: “Sắc trời còn sớm, người cũng đi ngủ một lát đi. Đêm nay có lẽ sẽ không xảy ra chuyện gì nữa.”
Dương Quỳnh lui xuống, trở lại phòng của mình, nằm trên giường suy nghĩ chuyện tối nay. Việc này càng nghĩ càng kinh hãi, thích khách đó! Các nàng dĩ nhiên gặp phải thích khách! Thân thủ của đối phương thế nào, nàng thấy rõ ràng, nếu toàn lực đánh, mình tuyệt đối không phải đối thủ. Xem ra nếu muốn sống sót, so với tưởng tượng của nàng còn khó hơn nhiều. Một đêm này, bởi vì có tâm sự, Dương Quỳnh ngủ cũng không an ổn. Một lúc mơ thấy mình bị thích khách đâm chết, lúc sau lại mơ thấy mình cùng Khang phi bị chặt đầu, tiếp theo lại mơ thấy mình trở về hiện đại, chưa kịp cười, lại bị một loạt súng bắn chết, nàng sợ tới mức giật mình tỉnh lại.
Xoa xoa mồ hôi lạnh trên trán, rót chén nước uống, Dương Quỳnh thoáng bình phục tâm tình, thầm nghĩ: “Không thể tiếp tục như vậy. Nếu không, chưa cần đợi xảy ra chuyện, chính mình cũng bị hù chết.” Nàng đẩy cửa ra, thoáng nhìn sắc trời, trời vừa mới tờ mờ sáng, bên ngoài sương mù dày đặc, không nhìn rõ bất cứ thứ gì.
Dương Quỳnh lúc này mới biết Khang phi cũng là người mất đi hài tử, không khỏi có chút thương cảm nàng. Khang phi tựa hồ nhìn ra tâm tư của nàng, cười nói: “Trong hậu cung, mất đi hài tử là việc nhỏ không đáng nói. Sinh ra hài tử có thể trưởng thành hay không đều là ẩn số, huống chi là còn trong bụng mẹ.”
“Nương nương, người không hận sao?” Dương Quỳnh cũng không phải một người quá nhạy cảm, nhưng không biết vì cái gì, đối với nữ tử áo trắng trước mặt này, lời của nàng cứ như vậy thốt ra.
Khang phi lắc đầu, “Nếu là hận, trong cung này có quá nhiều việc cùng người cần hận. Bổn cung ở chỗ này đã muốn thật lâu, hận không được.”
“Chẳng lẽ hài tử của người cứ như vậy mất đi sao?” Dương Quỳnh nhíu mày.
“Mất hài tử như vậy đâu chỉ dừng lại ở một mình bổn cung? Người ngoài còn có thể nhẫn, tại sao bổn cung không thể nhẫn? Ở hậu cung to lớn này, nhìn bề ngoài đều là phi tần cấp bậc nghiêm ngặt, không được vượt quy củ. Nhưng nói cho cùng, còn không phải đều là nữ nhân? Cẩn thận từng li từng tí đạt được Hoàng thượng sủng ái, lưu lại được hài tử dù chỉ là nữ nhi, nhìn như có nữ nhi kề bên, về già có nơi nương tựa. Kỳ thật nữ nhân Hoàng gia, ai mà không chết già trong cung?”
Dương Quỳnh không phản bác được. Đối với thâm cung, nàng hoàn toàn không biết. Cho dù đã ở nơi này hai tháng, nhưng mỗi ngày sớm chiều ở chung cũng chỉ có Khang phi một người. Có thể làm cho nàng nói được mấy câu như vậy, là cần bao nhiêu kinh nghiệm. Dương Quỳnh cảm thấy, sở dĩ Khang phi đối với chuyện bị đày vào lãnh cung không để ý chút nào, là bởi vì nàng đối với cuộc sống thâm cung đã hoàn toàn tuyệt vọng, hoàn toàn buông tay. Loại hết hy vọng này không phải hoàn toàn do mất đi sủng ái của Hoàng thượng, mà là cuộc sống của bản thân, hoặc nói là do thân phận của nàng. Có lẽ Khang phi đã thấy rõ, cũng hiểu rõ bi kịch của mình, căn nguyên không phải do được Hoàng thượng sủng ái hay không, mà do thân phận phi tử của Hoàng thượng. Ngẫm lại cũng đúng, được hay không được sủng ái thì như thế nào? Lấy sắc hầu người, sắc suy tự nhiên yêu trì, một khi xuân tận hồng nhan lão, chính là hoa rơi người mất cũng không biết.
“Vậy... nương nương nghĩ, Chu Cẩm phi hôm nay phái người đến là có ý gì?” Dương Quỳnh quyết định đổi chủ đề khác.
“Cất kĩ những đồ được đưa tới, có thể sử dụng liền sử dụng. Buổi tối gọi Mặc Diệp đến, hắn sẽ nói cho ngươi biết.” Khang phi nói xong liền đi một bên viết chữ.
A? Dương Quỳnh sững sờ không biết phản ứng thế nào. Cái này cũng quá nhanh đi? Nhưng mình cũng hết cách, ai bảo người ta là nương nương đây?