Mạc Đạo Vô Tâm
Chương 115 : Thăm ngục
Ngày đăng: 22:06 19/04/20
Chương thứ một trăm mười lăm: Thăm ngục
Khang phi nghe xong nhân cơ hội nói: “Hoàng thượng muốn dọn dẹp Hậu cung đương nhiên là việc nên làm. Có điều cũng không thể chỉ phạt mà không thưởng được. Mấy ngày trước Hoàng hậu nương nương còn nói người muốn đại phong Hậu cung, bởi vì chuyện thần thiếp trúng độc mà phải lùi lại. Thần thiếp luôn cảm thấy rất áy náy. Hiện giờ thần thiếp thỉnh cầu người một ân điển, nếu người muốn dọn dẹp, vậy hãy bắt đầu từ địa vị, có thể để các tỷ muội bên dưới tấn phong lên được không? Như vậy mọi người đều có hi vọng, mỹ mãn vui vẻ, Hậu cung mới có thể an lành.”
Hoàng thượng cười nói: “Ái phi mở miệng, mười thánh thủ quốc biện cũng kém xa nàng. Được, nếu ái phi đã nói như vậy, trẫm sẽ thưởng ân điển này cho nàng. Vậy nàng xem, lần này đại phong Hậu cung nên làm thế nào mới thỏa đáng đây?”
Khang phi cười khẽ, “Lời này của Hoàng thượng là làm khó thần thiếp rồi. Chuyện đại sự như vậy đương nhiên phải là Hoàng thượng thương lượng với Hoàng hậu nương nương, thế nào lại hỏi thần thiếp? Hoàng thượng đổi sang hỏi thần thiếp, nhưng thần thiếp cũng sẽ không thuận theo.”
Hoàng thượng bị Khang phi nói không phản bác được, quả thực là hắn có tâm tư này. Hắn luôn sủng ái Khang phi, là bởi vì Khang phi sẽ không được sủng mà kiêu, làm ra chuyện vượt quy củ. Nhưng lòng người vạn biến, hôm nay không làm, nhưng chưa chắc ngày mai sẽ có thể hiểu được tiến thoái. Cho nên có lúc Hoàng thượng sẽ cố tình lơ đãng thăm dò Khang phi, nếu nàng quá vui mừng, đối với việc tấn phong khoa tay múa chân, vậy Hoàng thượng sẽ lạnh nhạt nàng một thời gian.
Không chỉ với Khang phi, đối với mỗi phi tần, mà ngay cả Hoàng hậu, Hoàng thượng cũng đều đối đãi như vậy. Mà tới nay, Khang phi lại là người duy nhất có thể tuân thủ nghiêm ngặt thân phận. Đây cũng chính là nguyên nhân vì sao Hoàng thượng luôn sủng ái nàng.
Hoàng thượng dùng cơm trưa với Khang phi, thấy món ăn có hơi ít, liền hỏi chuyện tình. Nghe được Trương Yến phạm lỗi bị đưa về Phủ Nội Vụ, hiện giờ trong phòng bếp nhỏ của Cung Lung Hoa thiếu một đầu bếp, Hoàng thượng liền sai người điều một đầu bếp ở Ngự Thiện Phòng đến.
Ăn cơm trưa xong, Dương Quỳnh trở về phòng nghỉ ngơi. Thiên Linh cũng ở trong phòng, thấy Dương Quỳnh vào liền hỏi. “Ta nghe nói hôm qua tổ yến của nương nương bị hạ độc.”
Trong lòng Dương Quỳnh khẽ động, gật đầu nói: “Đúng vậy. Nương nương dặn dò không được để lộ, cho nên ta không nói cho ngươi biết.”
Thiên Linh không để ý nói: “Chỉ cần bắt được người hạ độc là tốt rồi. Nhưng mà... Yên Xảo đúng là đáng tiếc.”
Dương Quỳnh kéo tay Yên Xảo, vỗ vỗ, “Nương nương chưa từng làm khó Lý Sung nghi, ngược lại, nương nương nói nếu Lý Sung nghi nguyện ý, nàng sẽ nghĩ cách để Lý Sung nghi rời khỏi Điện Phong Nguyên.”
“Tạ ơn nương nương.” Nước mắt Yên Xảo rơi càng nhiều.
“Nương nương đem tất cả chuyện trúng độc lúc trước đổ lên đầu ngươi, ngươi biết vì sao rồi chứ?” Khang phi đem tất cả tội danh đổ hết lên người Yên Xảo làm Dương Quỳnh có chút buồn bực. Trong mắt nàng, Khang phi không phải là người bỏ đá xuống giếng như vậy.
Yên Xảo lau nước mắt, “Ta biết. Nương nương là vì muốn để ta chịu khổ ít một chút. Dù gì cùng là chết, ai còn để ý hơn một tội hay bớt một tội. Sau cùng ta còn có thể giúp đỡ nương nương, trong lòng ít nhiều cũng sẽ dễ chịu hơn một chút.”
Dương Quỳnh thầm khen Yên Xảo thông minh, đạo lý kia nàng nghĩ một lúc mới nghĩ thông. Yên Xảo phạm phải tội tư thông với nam nhân bên ngoài, thuộc quản lý của Chấp Hình Ti. Nhưng ai cũng biết ở trước mặt Khang phi, Yên Xảo rất đắc lực, Khang phi tất sẽ phải chịu liên lụy, hơn nữa người có tâm khó tránh khỏi sẽ nghĩ có thể đào được thứ gì đó từ miệng Yên Xảo. Mà chuyện Khang phi trúng độc lại đang được Cục Cung Chính xử lý, cứ như vậy, Yên Xảo liền trở thành nghi phạm của hai vụ án. Hơn nữa rõ ràng tội mưu hại cung phi lớn hơn, dựa theo quy củ trong cung, rất nhanh Yên Xảo cũng sẽ bị chuyển sang giam giữ ở Cục Cung Chính. Tuy rằng Doãn Cung chính không tính là người của Khang phi, nhưng thái độ làm người coi như chính trực, có thể kết thúc vụ án này cũng coi như nhận ân tình của Khang phi, đương nhiên sẽ không làm khó Yên Xảo. Như vậy, không chỉ Khang phi sẽ không bị liên lụy, mà Yên Xảo cũng sẽ không phải tiếp tục chịu hình. Một công đôi việc như vậy, Khang phi nhất định sẽ không bỏ qua.
“Yên Xảo đừng trách nương nương.” Dương Quỳnh ngồi xổm xuống, giúp Yên Xảo lau nước mắt vương trên mặt.
Yên Xảo lấy một cái khóa vàng từ trong ngực ra đưa cho Dương Quỳnh, “Đây là đồ vật duy nhất mà nương ta để lại, kể cả khi ta sắp chết đói cũng không nỡ mang bán. Ngươi hãy giao nó cho nương nương, đây là tâm nguyện cuối cùng của ta.”
Trong lòng Dương Quỳnh khó hiểu, tại sao tâm nguyện cuối cùng của Yên Xảo lại là cái này? Nhưng nếu là tâm nguyện của Yên Xảo, nàng cũng chỉ có thể nghe theo.
Editor: Xin lỗi vì đã để mọi người chờ lâu:))