Mạc Đạo Vô Tâm
Chương 121 : Bảo hộ
Ngày đăng: 22:06 19/04/20
Editor: Chúc mọi người năm mới vui vẻ (≡^∇^≡)
Chương thứ một trăm hai mươi mốt: Bảo hộ
“Nương nương, đó là bột phấn gì vậy?”
“Là phấn mê tình. Thuốc bột chuyên dùng cho nam nữ hoan hảo, nhưng bởi vì quá tổn hại sức khỏe nên bị liệt vào thuốc cấm trong cung. Tuy rằng ngươi biến nguy thành an, nhưng chung quy thì thân thể vẫn bị tổn hại. Mấy ngày nay ngươi nghỉ ngơi cho tốt đi. Bổn cung gọi Thiên Linh tới chăm sóc ngươi, thứ nhất là bởi vì nàng đối với ngươi quả thật là một mảnh si tình, thứ hai là bổn cung nghĩ ngươi có thể làm nàng nói ra sự thật.”
Hai việc này làm Dương Quỳnh có chút khó xử. Nếu như nói việc thứ nhất là dùng chuyện Thiên Linh thích mình để làm việc, thì việc thứ hai quả thật chính là lợi dụng. Bất luận đứng trên lập trường nào, thì Dương Quỳnh vẫn luôn cảm thấy lợi dụng đối phương là rất bỉ ổi.
“Nương nương, ta...”
Khang phi giơ tay ngắt lời nàng, “Bổn cung biết ngươi muốn nói gì. Ngươi không muốn lợi dụng tình cảm của Thiên Linh đúng không? Bổn cung sẽ không ép ngươi, thời gian này Thiên Linh sẽ chăm sóc ngươi, làm thế nào tự ngươi quyết định.”
“Thời gian này nương nương sẽ không quan tâm đến ta sao?” Dương Quỳnh đáng thương hỏi.
Khang phi bất đắc dĩ nói: “Không cần giả bộ. Ngươi xảy ra chuyện lớn như vậy, bổn cung còn có thể ngồi yên không để ý sao?” Ánh mắt Khang phi sáng lên, lóe lên sự lạnh lùng.
“Xem ra mục tiêu của đối phương đã chuyển từ bổn cung sang ngươi rồi, cho nên bổn cung phải tính toán một chút, làm sao để đối phương biết được, người bên cạnh bổn cung không phải muốn động là được.”
Dương Quỳnh thấy khí thế của Khang phi hoàn toàn được khai mở, đó chính xác là cảm giác từ trên cao nhìn xuống Hậu cung, trong lòng thở dài: “Cho dù là Hoàng hậu uy nghi, cũng chưa chắc đã được như vậy.”
Cả quá trình trị thương của Dương Quỳnh đều được tiến hành ở trên giường của Khang phi. Hiện giờ đã không có chuyện gì, đương nhiên không thể ỷ lại trên giường Khang phi nữa. Khang phi đặc biệt sắp xếp cho Dương Quỳnh một mình một gian phòng thông gió thoáng khí.
Đồ đạc đã sớm được chuyển đến, chăn đệm cũng đều được thay mới. Phòng rất rộng, hơn nữa chỉ có một mình Dương Quỳnh ở. Đương nhiên, dựa theo cấp bậc của Dương Quỳnh, ở phòng như vậy cũng là chuyện bình thường. Lúc trước nàng không chuyển đi là bởi vì Thiên Linh, hiện giờ nàng chuyển đi cũng là vì Thiên Linh. Đối với chuyện này, Thiên Linh tự mình hiểu rõ.
Lúc này Giang Mỹ nhân ở phòng chính, Đỗ Mỹ nhân ở phòng tây sương đều nhận được tin, đi ra ngoài nghênh đón Phùng Tiệp dư.
Phùng Tiệp dư nói với Giang Mỹ nhân, “Đây chắc hẳn là nha đầu của ngươi?”
Nghe được câu hỏi của Phùng Tiệp dư, Giang Mỹ nhân vội vàng gật đầu.
Phùng Tiệp dư nói: “Các nàng lấy nô luận chủ, phạm thượng, nên xử phạt thế nào, ta nghĩ nên để ngươi quyết định thì tốt hơn.”
Giang Mỹ nhân hiểu được, Phùng Tiệp dư là đang giáo huấn mình. Tuy rằng để nàng xử phạt, nhưng nếu phạt nhẹ, Phùng Tiệp dư tất nhiên sẽ không để yên. Nàng cắn chặt răng, nói: “Xuân Thảo, Xuân Chi phạm thượng, phạt vả miệng hai mươi cái. Phùng Tiệp dư thấy thế nào?”
Phùng Tiệp dư cười nói: “Giang Mỹ nhân xử phạt đương nhiên công bằng.”
Vì vậy Xuân Thảo và Xuân Chi bị kéo xuống, mỗi người bị vả miệng hai mươi cái. Đến khi trở lại, mặt hai người bọn họ xưng phù như đầu heo, có thể thấy là người hành hình không chút lưu tình.
Xử phạt hai người kia xong, ba người Phùng Tiệp dư đi vào phòng chính của Giang Mỹ nhân.
Sau khi ngồi xuống, Phùng Tiệp dư nói: “Hôm nay ta tới cũng không có chuyện gì lớn, chẳng qua chỉ đến chơi loanh quanh mà thôi. Tôn Mỹ nhân bị cấm túc, Hoàng thượng giận cá chém thớt lên Thiên Nhu Uyển, cuộc sống của các ngươi chắc hẳn cũng không dễ chịu?”
Đỗ Mỹ nhân cùng Giang Mỹ nhân liếc nhìn nhau. Đỗ Mỹ nhân nói: “Ai nói không đúng đây? Chúng thiếp đều quản giáo nghiêm đám nô tài, không ngờ lại vẫn bị tai bay vạ gió.”
Phùng Tiệp dư gật đầu nói: “Đỗ Mỹ nhân nói đúng. Ta thấy Thiên Nhu Uyển này ba người các ngươi ở cũng thật sự là quá chật rồi. May mà nghe nói sắp tới sẽ có Thánh chỉ đại phong Hậu cung, đến lúc đó hai vị Mỹ nhân không thiếu phần được tấn phong, cũng không cần chen chúc trong Thiên Nhu Uyển này nữa rồi.”
Lời vừa nói ra liền để cho Đỗ Mỹ nhân và Giang Mỹ nhân vô hạn hi vọng. Phùng Tiệp dư lại tán gẫu với các nàng một lúc, sau đó mới đứng dậy rời đi.