Mạc Đạo Vô Tâm

Chương 12 : Cẩm phi

Ngày đăng: 22:04 19/04/20


Trời vừa mới tờ mờ sáng, các cung nữ thái giám trong cung đã bắt đầu làm việc. Dương Quỳnh luôn ngủ không trầm, lúc ngủ cũng duy trì tính cảnh giác rất cao. Bởi vậy khi có người hoạt động, nàng cũng không ngủ được. Đứng dậy sửa sang lại bản thân. Hai tháng ở Lâm Phương các, rốt cục nàng cũng học được cách xử lí trang phục của mình, biết mặc y phục phiền phức của cung nữ, biết búi tóc kiểu cung nữ, đương nhiên, điều này còn phải cảm tạ Khang phi chỉ đạo.



Cung nữ trực đêm nói Khang phi đã dậy, Dương Quỳnh đi theo đám người Xuân Dương vào tẩm điện Khang phi hầu hạ. Khang phi nhỏ giọng để Dương Quỳnh đứng một bên nhìn, cái gì cũng không cần làm. Mọi chyện đều có những cung nữ khác phụ trách. Thay y phục cùng trang điểm hoàn tất, phong thái mỹ lệ của đại sủng phi lại hiện ra, làm cho mọi đồ vật tinh mỹ bày biện xung quanh bị lu mờ rất nhiều.



Dùng qua bữa sáng, Khang phi ở trong thư phòng ngồi đọc sách, Dương Quỳnh sau khi ăn cơm xong như cũ đứng bên cạnh Khang phi làm người tàng hình. Bây giờ mới là buổi sáng, Khang phi không cần nàng hầu hạ, cũng không cho nàng rời đi, giống như thực coi nàng là người tàng hình.



Vừa đến canh ba giờ tỵ, thái giám Tiểu Hỉ Tử đến truyền lời, Cẩm phi Cung Hồng Huy đã đến.



Khang phi mang theo đám người Dương Quỳnh ra đón Cẩm phi. Cẩm phi mặc cung y màu xanh ngọc, chải búi tóc Lăng Vân, bên tóc mai có cài mấy trang sức bằng trân châu, một nhánh lục bảo thạch gắn đuôi phượng đung đưa ở trên đầu, theo từng bước đi của Cẩm phi mà lay động. Dương Quỳnh chịu đựng kinh ngạc, tận lực biểu hiện bình thản như không có chuyện gì. Muốn nói làm Hoàng thượng thật tốt, không chỉ trái phải ôm ấp hưởng hết tề nhân chi phúc, mà mỗi người đều là mỹ nữ. Nhìn Cẩm phi đoán chừng tuổi không lớn hơn Khang phi là mấy. Vẻ của nàng mang sự mạnh mẽ, trời sinh đại khí, hoàn toàn không giống với Khang phi uyển chuyển hàm súc, tinh tế tỉ mỉ.



Dâng trà, Khang phi cười nói: “Ta vốn nên đến Cung Hồng Huy thăm tỷ tỷ, lại là không biết xấu hổ để tỷ tỷ đến thăm ta?”



Cẩm phi nói: “Làm sao lại khách sáo như vậy? Biết ngươi mới trở về, bề bộn nhiều việc, vốn định đợi mấy ngày nữa để ngươi thanh tĩnh rồi mới đến. Nhưng ta không đợi được, liền đến luôn.”



Khang phi gật đầu: “Tính khí tỷ tỷ vẫn như trước, lần này ta có thể khỏi bệnh, còn là nhờ tỷ tỷ.” Nàng bị chế trụ ở Lâm Phương các vẫn trên danh nghĩa dưỡng bệnh, lúc này cũng không nên nói toạc ra.



Cẩm phi nhíu mày, mắt hạnh xinh đẹp chớp chớp, “Ngươi đúng là biết giữ lễ. Bao nhiêu người sinh bệnh, sao chỉ có mình ngươi phải đi dưỡng bệnh? Giữ lễ là đúng, nhưng không cần tiện nghi cho mấy kẻ muốn trèo cao. Cung Lung Hoa này của ngươi, bao nhiêu người luôn luôn mong nhớ, sao ngươi lại dễ bắt nạt như vậy?”



Khang phi cười chua xót: “Ta hầu hạ Hoàng thượng nhiều năm, tự nhiên làm những người đó ngứa mắt. Cũng là chính mình thua kém, đang tốt liền bị bệnh, Hoàng thượng thương cảm, để cho ta đi nơi đó dưỡng bệnh, cũng là phúc phận của ta.”


“Đối với Chu tỷ tỷ, ngươi có ấn tượng gì?”



Dương Quỳnh có chút do dự không dám nói.



“Cứ nói thật.” Khang phi nói.



“Vâng.” Dương Quỳnh suy nghĩ một lúc mới nói, “Thưa nương nương, nô tỳ cảm thấy Cẩm phi nương nương là một người rất ngay thẳng. Đối xử với nương nương cũng rất tốt.”



Khang phi gật đầu, “Đây là sự thật. Chu tỷ tỷ xuất thân từ gia thế võ tướng, tính tình ngay thẳng. Chẳng qua sống lâu trong cung, tính khí bị mai một đi chút ít, đã không giống như trước.” Khang phi thở dài, không biết là đang cảm khái Cẩm phi thay đổi, hay là chính mình đổi thay, “Ngươi có biết gạo trắng, thịt khô những thứ đó ở Lâm Phương các là từ đâu ra không?”



Ánh mắt Dương Quỳnh từ mù mịt chuyển thành kinh ngạc, “Chẳng lẽ là... Cẩm phi nương nương?”



“Ngươi cũng nhìn ra nàng đối với bổn cung tốt. Những thứ kia đương nhiên không phải đồ giá trị gì, nhưng nó còn hơn vàng bạc cứu mạng người. Dưới tình hình như vậy, chịu giúp bổn cung an bày những thứ này, cũng chỉ có một mình Chu tỷ tỷ.” Khóe miệng Khang phi cong lên thành nụ cười ôn hòa, giống như khi nàng nhìn thấy những đồ vật kia.



“Nương nương... Dương Quỳnh do dự hỏi một vấn đề, “Người đã được phục vị, có phải muốn báo thù hay không?”



Khang phi nhíu mày, lắc lắc đầu, “Bổn cung cùng với những phi tần khác đều là nữ nhân của Hoàng thượng, báo thù cái gì? Về sai đừng để bổn cung lại nghe thấy ngươi nói như vậy.”



“Vâng.” Dương Quỳnh sau lưng lè lưỡi, nói sai.