Mạc Đạo Vô Tâm
Chương 141 : Sóng lớn
Ngày đăng: 22:07 19/04/20
___ "Ngươi... Sao ngươi có thể sống lạiđược?" ___
Chương thứ một trăm bốn mươi mốt: Sóng lớn
Có hai thái giám bưng bức chữ của Khang phi và Chu Tiệp dư xuống dưới cho mọi người xem. Trong các vị phi tần, người trong nghề có, người ngoài nghề cũng có, thế nhưng tất cả đều biết được vị phân của hai người. Khang phi được sủng ái nhiều năm, tất nhiên không cần phải nói. Chẳng qua Chu Tiệp dư là tân sủng mới vừa được vượt cấp tấn phong, bởi vậy mọi người đều cùng tán thưởng, nhưng không dám bình luận.
Khang phi viết chữ xong liền trở về chỗ ngồi của mình, Chu Cẩm phi nói, "Ngươi nghe Trịnh Quý phi nói đi, rõ ràng là muốn đề bạt Chu Tiệp dư."
"Nàng vốn dĩ muốn bồi tài cho Chu Tiệp dư, đây thì có là gì? Có điều ý tứ rõ ràng như vậy, ngược lại có hơi kì lạ."
Chữ được truyền tới chỗ của Chu Tiệp dư, Chu Tiệp dư cầm bức chữ của Khang phi nhìn hồi lâu, sau đó nhẹ nhàng cười, nhỏ giọng nói, "Chẳng qua cũng chỉ có vậy."
Lời nói rất nhỏ, nhưng vẫn bị một số người có tâm nghe được, bản thân Chu Tiệp dư là nhân vật chính của chuyện này, hiện giờ có biết bao nhiêu ánh mắt đều đang tập trung vào nàng, nghe được câu này, lập tức có người cao giọng nói, "Chu Tiệp dư nói vậy, là không phục sao?"
Chu Tiệp dư thấy ánh mắt của mọi người đều tập trung vào mình, nhưng cũng không sợ hãi, "Thần thiếp nào dám không phục? Vị phân hiện trước mắt, thần thiếp đương nhiên phục tùng." Không nói tới ưu khuyết tốt xấu của thư pháp, chỉ nói về vị phân cao thấp, như vậy rõ ràng nói rằng Khang phi ỷ vào mình là Phi tử, cho nên dùng địa vị để áp chế Chu Tiệp dư.
Chu Cẩm phi nghe xong tức khắc nổi giận, đang muốn đứng lên, lại bị Khang phi giữ chặt.
"Ngươi kéo ta làm gì? Ngược lại ta muốn nhìn xem Chu Tiệp dư tự cao tự đại này rốt cuộc viết được một bức chữ tốt thế nào, mà dám cả gan nói như vậy!"
"Tỷ tỷ bớt giận." Khang phi vẫn tươi cười dịu dàng, "Nàng cũng đã nói, vị phân hiện trước mắt, nên căn bản là nàng không đủ tư cách để so sánh với bổn cung. Bổn cung chẳng qua cũng chỉ là nể mặt Hoàng hậu nương nương, mới không muốn để mọi người khó xử. Nếu như bây giờ bổn cung tính toán với nàng, thì chẳng phải là mất hết thân phận sao?"
Dương Quỳnh âm thầm than thở, "Người muốn tổn hại Khang phi, đúng là chưa thấy quan tài chưa rơi lệ."
Câu nói này của cung nữ, khiến cho mọi người vốn đã yên lặng nay lại càng yên lặng hơn.
Dương Quỳnh bị hỏi đến choáng váng, theo bản năng gật đầu nói, "Đúng vậy, ta vẫn luôn sống rất tốt."
"Ngươi không nhận ra ta sao?" Vẻ mặt của cung nữ giống như rất bị tổn thương.
Dương Quỳnh càng choáng váng hơn. Có ý gì? Sao lại làm như mình là một kẻ phụ tình quên ơn vậy?
"Ngươi là ai?"
"Ta là Thu Vân đây! Trước đây lúc ngươi tắt thở là ta thay y phục cho ngươi mà! Sao ngươi... sao ngươi có thể sống lại được?" Cung nữ tên Thu Vân hốt hoảng, vẻ mặt không thể tin nổi.
Khang phi nghe đến đây thì biến sắc. Tâm tư xoay chuyển, lẽ nào mục đích của Trịnh Quý phi là chuyện này?
Trong lòng Dương Quỳnh cũng đang rơi vào trạng thái đại báo động. Tuy Khang phi đã kể cho nàng nghe chuyện lúc trước của Thanh Diệp, thế nhưng giờ nước đến chân, chưa chắc nàng đã nhảy được.
"Ta không hiểu ngươi đang nói cái gì? Ta cũng không quen ngươi?" Kế sách trước mắt, Dương Quỳnh chỉ có thể chết cũng không nhận.
Thu Vân vẫn kinh hãi nhìn Dương Quỳnh, "Ngươi... sao ngươi có thể sống lại được?"
Ồn ào như vậy, đương nhiên sẽ khiến Hoàng thượng chú ý. Lúc này hắn đang cao hứng, lại nghe thấy việc này liền cảm thấy mới lạ. Vì vậy hạ chỉ dẫn Thu Vân và Dương Quỳnh lên đài. Dương Quỳnh không dám chắc, nhìn thoáng qua Khang phi, lúc này Khang phi cũng không thể dặn dò nàng cái gì được, chỉ có thể gật gật đầu.