Mạc Đạo Vô Tâm
Chương 146 : Kháng chỉ
Ngày đăng: 22:07 19/04/20
___ "Khang phi, trong mắt trẫm, ngươi luôn là một người thông minh." ___
Chương thứ một trăm bốn mươi sáu: Kháng chỉ
Trịnh Quý phi nháy mắt với Khánh ma ma, Khánh ma ma đi ra ngoài gặng hỏi mấy tiểu cung nữ, không bao lâu trở về nói, "Khởi bẩm Hoàng thượng, nương nương, các nàng nói... chuyện này... là mấy lời đại bất trung."
Hoàng thượng càng tò mò, "Nói cái gì, ngươi nói đi, trẫm tha tội cho ngươi."
Khánh ma ma vẫn do dự không dám nói, sau đó thấy sắc mặt của Hoàng thượng càng lúc càng âm trầm, lúc này mới nói, "Các nàng nói Khang phi nương nương và nữ quan Thanh Diệp có quan hệ rất thân thiết. Bình thường Khang phi đều cho nữ quan Thanh Diệp ngủ lại trong tẩm điện, quan hệ rất... rất không rõ ràng."
"To gan! Khánh ma ma, sao ngươi dám ở trước mặt Hoàng thượng bôi nhọ Khang phi muội muội như vậy!" Trịnh Quý phi lớn tiếng mắng.
Khánh ma ma lập tức quỳ rạp xuống đất, "Nô tì đáng chết! Nô tì đáng chết! Xin Hoàng thượng, nương nương tha tội! Chỉ là... đây không phải do nô tì nói, mà là mấy cung nữ nói."
Sắc mặt Hoàng thượng vẫn âm trầm, không nói gì.
Trịnh Quý phi thấy vậy, hòa nhã nói, "Hoàng thượng, bọn họ cả ngày buồn chán, thích nhất là loan truyền chút chuyện vớ vẩn, người ngàn vạn lần đừng để trong lòng. Nếu quả thật oan uổng Khang phi muội muội, thì tội của thần thiếp lại càng lớn."
Hoàng thượng liếc mắt nhìn Trịnh Quý phi, ý tứ sâu xa nói, "Không có lửa làm sao có khói." Dứt lời, sờ sờ cái bụng của Trịnh Quý phi sau đó liền rời đi.
Hoàng thượng đi rồi, Khánh ma ma đứng lên, trên mặt nở nụ cười đắc ý, "Nương nương, người xem lần này Hoàng thượng tin mấy phần?"
Bây giờ, vì quyền lợi, chính là thời điểm nên hy sinh nàng, nhưng Khang phi lại lựa chọn hy sinh quyền lợi. Thì ra, thời gian chung sống lâu như vậy, khăng khăng một mực, đến chết không hối, không chỉ có một mình Dương Quỳnh nàng.
Khang phi quay đầu liếc mắt nhìn Dương Quỳnh, nhẹ giọng nói, "Ngươi yên tâm. Bổn cung sẽ cứu ngươi ra." Nói xong liền đi theo thái giám rời khỏi.
Trịnh Quý phi vẫn luôn theo dõi Cục Cung Chính, nghe nói Khang phi kháng chỉ cứu Thanh Diệp, Trịnh Quý phi vui vẻ cười to, "Khang phi thật sự là cả đời thông minh, hồ đồ chốc lát. Vì một Thanh Diệp mà cũng dám kháng chỉ, bổn cung thấy số mệnh của nàng đã hết rồi."
Khánh ma ma nói, "Nương nương thần cơ diệu toán, quả nhiên khiến nàng mắc lừa."
Trịnh Quý phi đắc ý cười, "Đúng là quan tâm sẽ rối, Khang phi cũng không suy nghĩ xem, loại chuyện này, một tiểu thái giám thì sao dám tùy tiện truyền tin tức ra ngoài được? Có điều nếu Khang phi bất động, chỉ giết một Thanh Diệp cỏn con, thật ra đối với bổn cung cũng không có lợi ích gì. Bây giờ Khang phi làm loạn như vậy, hơn nữa chín mươi chín phần là Hoàng thượng đang hoài nghi nàng đối thực, cho nên như vậy chỉ sợ là Khang phi càng khó xoay người hơn rồi." Trịnh Quý phi nhìn ngón tay mình, hoa Phượng Tiên vừa mới được vẽ xong vẫn còn đang kiều diễm ướt át, khiến mười ngón tay càng trông thon dài hơn, "Khang phi ngã rồi, để xem Hoàng hậu sẽ hành động như thế nào. Nếu như nàng thông minh, thì nên án binh bất động, nếu cũng ngu xuẩn giống Khang phi, vậy chúng ta lại được dịp bớt chuyện, cùng lúc loại trừ."
Khánh ma ma nghĩ một lúc, hỏi, "Nếu như Hoàng hậu thật sự thấy chết mà không cứu thì sao?"
"Trước giờ, Khang phi đều là cầu nối ràng buộc Hoàng hậu và Chu Cẩm phi. Một khi Khang phi bị lật đổ, thì Hoàng hậu và Chu Cẩm phi cũng không còn cách nào liên hợp, coi như không liên quan đến nhau thì chúng ta cũng có thể tiêu diệt từng người một." Tay của Trịnh Quý phi không tự chủ lại sờ bụng của mình, "Ngược lại thứ chúng ta có chính là thời gian."
Trong ngự thư phòng, Khang phi đứng trước mặt Hoàng thượng. Sau án long thư, sắc mặt của Hoàng thượng âm trầm đáng sợ.
"Khang phi, trong mắt trẫm, ngươi luôn là một người thông minh. Người thông minh thì phải biết chuyện này nên làm như thế nào. Bây giờ ngươi vì muốn cứu một nữ quan mà ngang nhiên kháng chỉ, ngươi coi uy nghiêm của thiên gia là trò đùa sao?" Hoàng thượng nói câu cuối, ngữ điệu đột nhiên nâng cao, tiểu thái giám ở bên cạnh cũng không nhịn được mà run rẩy.
Thần thái Khang phi bình tĩnh, đối mặt với phẫn nộ lôi đình cũng không vội vàng thanh minh, đợi đến khi Hoàng thượng nói xong, nàng mới mở miệng nói, "Hoàng thượng, thần thiếp ngang nhiên kháng chỉ đúng là đại tội. Người xưa có câu, "Thiên tử phạm pháp như thứ dân." nên nhận trừng phạt gì, thần thiếp cũng sẽ không một câu oán hận. Chẳng qua, Hoàng thượng, người một đời minh quân, có khi nào lại võ đoán (đ ộc đoán) xử án như vậy? Lẽ nào người không cảm thấy, gần đây phán đoán của người có phần bị chi phối sao?"
l+Ήxk?