Mạc Đạo Vô Tâm
Chương 149 : Thăm bệnh
Ngày đăng: 22:07 19/04/20
___ "Tỷ tỷ là ngườiđa phúc, hà tất phải tự làm khổ mình như vậy?" ___
Chương thứ một trăm bốn mươi chín: Thăm bệnh
Khang phi ngồi trong thư phòng, đang đánh đàn. Nàng rất hiếm khi đánh đàn, làm như vậy, cũng chỉ là khi trong lòng không thể an tĩnh được, nhưng đối với người giỏi kiềm chế cảm xúc của mình như Khang phi mà nói, thì chuyện này là rất khó xảy ra.
Đàn hết một khúc, Như Quyên đưa khăn tay tới cho Khang phi lau tay, "Nương nương, sự tình đã tìm ra manh mối rồi, sao người lại vẫn lo lắng cau mày như vậy?"
Khang phi đứng lên, ngồi trở lại án thư, phất tay ý bảo cất đàn cổ đi.
"Như Quyên, ngươi không cảm thấy chuyện này còn rất nhiều vấn đề sao?"
"Nô tì ngu dốt, xin nương nương chỉ bảo."
Khang phi thở dài, "Trịnh Quý phi giấu tài, mưu kế nhiều năm, cũng không phải chỉ để diệt trừ bổn cung. Nói cách khác, người cản đường nàng không phải là bổn cung."
Khang phi nói chuyện này Như Quyên liền hiểu, "Người Quý phi nương nương muốn diệt trừ chính là Hoàng hậu nương nương."
"Không sai. Tuy rằng phía trước Hoàng hậu có bổn cung chống đỡ, nhưng nếu nói Trịnh Quý phi vì muốn diệt trừ Hoàng hậu mà đối phó với bổn cung, lại vì bổn cung mà đối phó với Thanh Diệp, quanh co lòng vòng như vậy, không phải là quá chậm rồi sao?" Trước kia Khang phi không nghĩ tới, bây lại muốn nghĩ lại không tìm ra được nguyên nhân.
Như Quyên nghe xong cũng gật đầu nói, "Nương nương nói đúng, nhưng sự việc lại phát sinh như vậy, lẽ nào Quý phi nương nương còn có hậu chiêu sao?"
Khang phi vẫn lắc đầu, "Bổn cung xem cách hành động của nàng, không hề giống như có hậu chiêu. Có điều... bổn cung cảm thấy nàng có chút quá dựa vào Khánh ma ma rồi. Trịnh Quý phi không phải là người không có chủ kiến, nếu vậy thì tại sao lại đối với một nô tài nói gì nghe nấy? Chuyện này cũng không giống với cách làm việc xưa nay của nàng."
Như Quyên nghe Khang phi nói vậy, cũng cau mày suy tư. Có điều không bao lâu sau, nàng liền sầu não nói, "Nương nương, đầu óc của người nhất định không giống với đầu óc của nô tì, nô tì hoàn toàn không nghĩ ra được chuyện này. Không chỉ có chuyện này, mà còn có cả việc muội muội của Thiên Linh rốt cuộc là ai? Chuyện của Thu Vân và Yên Liễu, chuyện của Chu Tiệp dư và Đỗ Sung viện đều rối hết cả lên. Nô tì nghĩ mà đầu cũng to lên rồi."
Sau giờ ngọ, Khang phi phụng mệnh Hoàng hậu đến Cung Hưng Hòa. Chúng cung nữ thái giám không dám ngăn cản, vội vàng bẩm báo với Trịnh Quý phi còn đang nằm trên giường tĩnh dưỡng.
Khang phi bước vào tẩm điện, ngửi được mùi hương khí nồng đậm, không khỏi dùng khăn tay che mũi, nói: "Tỷ tỷ có thai, sao lại ngửi hương nồng như vậy?"
Trịnh Quý phi cũng là cao thủ diễn kịch, nghe vậy cười nói, "Muội muội mau ngồi đi. Nãy bị động ngã, trong phòng có khí huyết, nên ta mới cho các nàng huân hương. Thu Lan, ngươi đi đậy hương lại, rồi mở cửa sổ ra thoáng khí."
Khang phi vội vàng ngăn cản nói, "Đợi đã, thân mình tỷ tỷ không tốt, khí trời dễ lạnh. Ta thấy mở cửa phòng ra là được rồi, như vậy vừa thoáng, cũng sẽ không có gió lớn thổi vào."
Trịnh Quý phi gật đầu, cung nữ mở cửa phòng ra, hương khí trong phòng dần phai nhạt.
"Muội muội có lời gì muốn hỏi, cứ nói thẳng." Trịnh Quý phi bày tư thế giống như muốn ngả bài.
"Sau cùng tỷ tỷ có tính toán gì không?"
Trịnh Quý phi ngẩng đầu, không hiểu nhìn nàng, "Dự định của bổn cung? Muội muội biết rõ cần gì phải hỏi? Bây giờ bổn cung thất bại thảm hại, là mệnh cũng tốt, mà là vận cũng tốt. Bổn cung đều chấp nhận. Những chuyện khác, muội muội cũng không cần bỏ đá xuống giếng."
Khang phi nhìn gương mặt của Trịnh Quý phi có hơi lộ nét tiều tụy, nhớ lại trong Ngự Hoa Viên, lúc đó nàng còn ưu nhã mời mình ngắm hoa thưởng trà.
Trong nháy mặt, cả người lẫn cảnh đều đã không còn.
"Tỷ tỷ, từ khi ta vào cung nhận được sủng ái đến nay, cũng liên tiếp nhận sự hãm hại. Ngấm ngầm đả kích hay công khai đả kích cũng nhiều vô kể, ta cũng đã thành quen. Thế nhưng lần này lại khác, bởi vì thứ tỷ tỷ mưu đồ không phải là vị trí của Khang phi ta, mà là Phượng vị ở phía trên. Chuyện này nhìn như là Hậu cung tranh đấu, thế nhưng Phượng vị bất ổn, sẽ tai ương đến nền tảng lập quốc. Tỷ tỷ, vị trí kia không phải cứ diệt trừ Hoàng hậu là có thể ngồi lên. Nói nghe không xuôi tai thì chính là tỷ tỷ không có tư cách này. Đương nhiên, ta cũng không có. Ở trong lòng Hoàng thượng, vị trí kia vĩnh viễn chỉ để lại cho đương kim Hoàng hậu nương nương. Cho dù Hoàng hậu mất, thì vị trí đó cũng chỉ thuộc về nàng." Khang phi thở dài, tiếp tục nói, "Ta nói nhiều như vậy, đơn giản chỉ muốn nói cho tỷ tỷ biết, vị trí kia không phải của ngươi, trước kia không phải, bây giờ không phải, và sau này cũng sẽ không phải. Cho nên thứ tỷ tỷ mưu cầu nhiều năm, nhất định sẽ không đạt được. Thay vì cố chấp không buông, chi bằng quay đầu còn kịp. Chuyện ngươi làm với ta, mặc dù ta sẽ không tha thứ, thế nhưng tỷ tỷ là Quý phi đứng đầu tứ phi, muội muội ta có thể ép ngươi như thế nào đây? Huống chi... tỷ tỷ còn có hài tử kề bên? Tỷ tỷ vốn là người đa phúc, hà tất phải tự làm khổ mình như vậy?"
*B|K