Mạc Đạo Vô Tâm
Chương 15 : Trúng độc
Ngày đăng: 22:04 19/04/20
Từ khi Vân Xảo biết được Dương Quỳnh thích đồ ngọt, luôn luôn hoặc nhiều hoặc ít giữ lại cho nàng. Kỳ thật Dương Quỳnh cũng không thiếu điểm tâm ăn, thỉnh thoảng Khang phi thưởng cho nàng đều sẽ không ít. Có điều nhiều hơn một phần nàng cũng không ngại.
Nhìn thấy Hoàng Kim Quyển, Dương Quỳnh thực cảm thấy bụng có hơi đói, rửa sạch tay liền bắt đầu ăn, bộ dạng một chút cũng không nhã nhặn.
Vân Xảo cũng không để ý tới nàng, tiếp tục thu dọn phòng bếp.
“Vân Xảo, ngươi đều giữ lại mấy thứ này nọ cho ta, ta cũng nên giúp ngươi làm chút việc. Nếu không, thật không phải.”Dương Quỳnh ăn xong điểm tâm, vén tay áo định tới hỗ trợ.
“A!” Vân Xảo vội vàng tới ngăn cản nói: “Ta đã nói nhiều lần, ngươi không cần hỗ trợ. Làm những chuyện lặt vặt này đều là thói quen hàng ngày của ta, nhiều người, ngược lại ta không quen. Ngươi ăn xong điểm tâm liền trở về đi, nếu không thì đứng ở một bên, ta tự mình làm là được rồi.”
Dương Quỳnh không thể làm gì khác là đứng ở cửa ra vào, nhìn Vân Xảo làm việc. Trong nội tâm đối với Vân Xảo bắt đầu sản sinh một loại tâm tình mâu thuẫn. Mấy ngày nay quan sát, nàng cảm thấy Vân Xảo cũng không có điểm đáng ngờ, thế nhưng lại cảm thấy, nàng giấu giếm mình chuyện lúc trước chính là rất không bình thường.
“Thanh Diệp, ngươi là người bên cạnh nương nương rất được sủng ái, tại sao không xin nương nương cho ngươi lên làm nhất đẳng cung nữ?” Vân Xảo nói chuyện, động tác trong tay cũng không ngừng.
“Năng lực ta không đủ, nương nương nói nhất đẳng cung nữ cần một mình đảm đương một phương. Ngươi nhìn ta như vậy, làm nhị đẳng cung nữ còn miễn cưỡng, nào dám có tâm tư kia?” Dương Quỳnh trả lời.
Vân Xảo nghe xong cười nói: “Ngươi đúng thật là kỳ quái. Người khác đều muốn ở trước mặt chủ tử biểu hiện, trở nên nổi bật. Ngươi một mực lại cà lơ phất phơ, một chút cũng không để tâm.”
“Nổi bật thì có ích gì? Còn không phải đều là nô tài hầu hạ người khác? Ta cảm giác mình hiện nay cũng rất tốt.” Dương Quỳnh thật không cảm thấy nhất đẳng cung nữ cùng nhị đẳng cung nữ có gì khác biệt.
Vân Xảo ngừng động tác, quay đầu lại nhìn nàng nói: “Thế nào? Ngươi muốn làm chủ tử?”
Dương Quỳnh nội tâm giật mình, nghiêm mặt nói: “Ngươi cũng đừng nói bừa. Lời này là phải chịu phạt.”
“Chẳng qua là ta cùng ngươi nói đùa, không ngờ lại dọa đến ngươi. Được được, nghe lời ngươi, không nói thì không nói.” Trong nháy mắt vẻ mặt Vân Xảo hào hứng, “Kỳ thật, ngươi có ý nghĩ này cũng không sao, ai mà không muốn trèo cao.” Vân Xảo thấy Dương Quỳnh nhíu mày, lập tức ngậm miệng, tiếp tục làm việc.
Dương Quỳnh nhìn Vân Xảo trong chốc lát, không nói gì liền một mình trở về phòng.
Trong phòng Thiên Linh còn chưa ngủ, khoác áo ngồi dưới đèn thêu hoa, thấy nàng bước vào liền hỏi: “Tối hôm nay lại đến phòng bếp nhỏ ăn vụng sao?”
Dương Quỳnh không rõ ràng lắm mục đích của bọn họ, không thể làm gì khác là khẽ gật đầu.
“Thanh Diệp cô nương có thể quen thuộc hương liệu.” Đại cung nữ hỏi.
Dương Quỳnh thành thật lắc đầu, học bộ dáng của Thiên Linh trả lời: “Thưa cô cô, nô tỳ đối với những thứ này một chữ cũng không biết.”
“Thanh Diệp cô nương.” Đại cung nữ tới gần Dương Quỳnh, thấp giọng nói: “Thời gian nương nương ở Lâm Phương các dưỡng bệnh có từng gặp phải chuyện gì?”
Dương Quỳnh cau mày, không biết trả lời thế nào. Chuyện thì thật ra các nàng gặp rất nhiều, nhưng vấn đề là không biết cung nữ này hỏi chuyện nào?
Đại cung nữ thấy Dương Quỳnh không đáp, quay đầu nhìn về phía Doãn Cung Chính.
“Nương nương trong lúc dưỡng bệnh có từng trúng độc?” Âm thanh của Doãn Cung Chính không nhanh không chậm truyền tới.
Dương Quỳnh tiếp tục bảo trì dáng vẻ nhíu mày suy tư, bộ dạng muốn nói lại thôi.
“Nương nương quả thật trúng độc?” Lần này Doãn Cung Chính cũng có chút khẩn trương.
Dương Quỳnh không rõ vị Doãn Cung Chính này rốt cục là ai, nói hay không nói đều sợ phạm sai lầm, sau đó vẻ mặt dứt khoát ủy khuất nói: “Cung Chính đại nhân, nô tỳ bất quá cũng chỉ là một cung nữ nho nhỏ, làm sao biết những thứ này? Khi nương nương dưỡng bệnh, cơm ăn đều là từ bên ngoài đưa vào, người đi kiểm tra chẳng phải sẽ biết sao?”
Doãn Cung Chính nhìn Dương Quỳnh, nửa ngày mới nói: “Khó trách nương nương chỉ để lại một mình ngươi bên người, cũng là một điều dễ hiểu.”
Dương Quỳnh trở lại phòng, Thiên Linh cùng Yên Xảo đều đang đợi nàng, vừa thấy nàng trở lại, liền tiến lên hỏi: “Thế nào? Doãn Cung Chính có làm khó ngươi không?”
Dương Quỳnh cười lắc đầu, hỏi Yên Xảo, “Sao ngươi lại đi lâu như vậy?”
Yên Xảo cười khổ nói: “Đừng nói nữa, cũng bởi vì mùi hương túi thơm của ta. Doãn Cung Chính hỏi ta rất nhiều lần, ta cũng sắp đem tin móc ra cho các nàng nhìn, các nàng mới tin lời ta nói.”
Dương Quỳnh thầm nghĩ: Quả nhiên túi thơm có vấn đề. Có điều, cái đó cùng Khang phi đã từng trúng độc hay không, có quan hệ gì? Lại nói, Khang phi đối với Thu Giáng hẳn nên sớm có phòng bị, sao lại còn có thể trúng độc?