Mạc Đạo Vô Tâm

Chương 163 : Thật giả

Ngày đăng: 22:07 19/04/20


___ "Thiên Linh dạy nô tì làm như vậy." ___



Chương thứ một trăm sáu mươi ba: Thật giả



Ngày thứ hai, cung nhân của Cục Thượng Thực đưa nguyên liệu nấu ăn đến Cung Lung Hoa. Một xe có cả rau và lương thực xuất phát từ Cục Thượng Thực tới Cung Lung Hoa. Thời điểm đi ngang qua hồ cá chép, bỗng có người chạy ra từ trong bụi hoa, va vào xe chở nguyên liệu. Hai thái giám phải dùng rất nhiều sức lực mới có thể ổn định được chiếc xe.



"Ai! Ngươi đi đường kiểu gì vậy? Không có mắt à?" Một tên thái giám tức giận nói.



Cung nữ đụng phải xe vội vàng rụt cổ lui về sau, một người bước ra từ sau lưng nàng, chính là Đỗ Sung viện.



"Khí thế của hai vị công công lớn thật!" Đỗ Sung viện cười lạnh nói.



Hai thái giám vừa nhìn thấy nàng, lập tức cười xòa nói, "Nô tài không biết là người của Đỗ Sung viện, nô tài có mắt như mù, xin nương nương tha cho nô tài lần này."



Đỗ Sung viện liếc bọn hắn một cái, "Miễn đi, đều làm việc cho Thiên gia. Chung quy cũng là nha đầu của ta phạm lỗi trước, ta cũng không làm khó các ngươi nữa. Linh Xảo, cho bọn hắn mỗi người một xâu tiền, coi như ngươi chịu tội."



Cung nữ vừa mới đụng phải xe chở lấy hai xâu tiền từ trong tay áo ra, đưa cho mỗi người một xâu. Hai tiểu thái giám nhận lấy, tạ ơn Đỗ Sung viện, vui mừng hớn hở rời đi.



Sau khi hai người đi, sắc mặt của Đỗ Sung viện và Linh Xảo đều trắng bệch. Linh Xảo run giọng nói, "Nương nương..."



Đỗ Sung viện "Xuỵt" một tiếng. "Chúng ta về nhanh một chút, đừng để cho người khác nhìn thấy."



Nguyên liệu nấu ăn được giao cho Cung Lung Hoa, Tố Tranh lấy mỗi thứ một ít, cho vào túi giấy, giao cho Dương Quỳnh. Mỗi tối Dương Quỳnh đều lén nhảy ra ngoài tường Cung Lung Hoa, đi tìm Ngô Đồng giám định nguyên liệu xem có vấn đề hay không. Mỗi một lượt nguyên liệu đều làm như vậy, lần này cũng không ngoại lệ.



Thái Y viện.



Ngô Đồng thấy Dương Quỳnh đẩy cửa vào, cũng không bất ngờ, vừa nhận nguyên liệu vừa nói, "Ngươi tới đúng lúc lắm, ta đã kiểm tra qua thi thể của Khánh ma ma rồi, là trúng độc chết. Bên trong là thạch tín rất phổ biến, ngoài tiệm thuốc đều có thể mua được, căn bản là không có biện pháp tra rõ. Nhưng có một chuyện rất kì lạ, có người nói nàng ăn cơm tối xong thì bị độc phát, thông thường người uống thuốc độc tự sát chắc sẽ không bỏ độc vào cơm ăn mới phải."



"Ý của ngươi là, nàng bị người hạ độc vào cơm, nên mới bị độc chết." Dương Quỳnh hỏi.
Dương Quỳnh và Nguyên Hương cũng đều lộ ra nét mặt giật mình.



Khang phi cười cười, ý bảo Như Quyên đỡ Tố Tranh dậy, "Bổn cung đoán được, chỉ là không dám khẳng định."



Lần này đến lượt Tố Tranh giật mình, "Nương nương, sao người đoán được?"



Khang phi nói, "Trước đây, Thanh Diệp trúng kế đuổi theo Thường ma ma, Như Quyên lệnh ngươi đến Lăng Tiêu Các báo với bổn cung. Sau đó Thiên Linh đuổi theo Thanh Diệp, Tố Cầm lại đuổi theo Thiên Linh, tiếp đó Thiên Linh gánh tội thay cho Dương Quỳnh, Tố Cầm bị giết, ngươi bị thương nặng. Khi đó bổn cung đã hoài nghi rồi. Tố Cầm là bị ai giết? Chuyện này vẫn không có kết quả. Kỳ thật, Tố Cầm là bị ngươi và Thiên Linh hợp lực giết chết đúng không? Lúc đầu bổn cung hoài nghi Thiên Linh giết Tố Cầm, nhưng nàng và Tố Cầm sức khỏe tương đương, rất khó ung dung giết người mà không lộ ra dấu vết. Nếu như cộng thêm ngươi, thì tự nhiên sẽ khác."



Tố Tranh gật đầu, "Đúng là nô tỳ và tỷ tỷ cùng nhau giết chết Tố Cầm, rồi vứt xác xuống giếng. Sau đó nô tỳ mới đến Lăng Tiêu Các."



Khang phi hỏi, "Tại sao lại muốn giết Tố Cầm?"



"Nàng phát hiện nô tỳ và Thiên Linh mà tỷ muội. Thiên Linh nói, người này không thể giữ lại, nếu không nô tỳ sẽ gặp nguy hiểm."



Khang phi gật đầu, "Quyết định rất nhanh. Thiên Linh đúng là cũng có lúc tàn nhẫn như vậy."



Tố Tranh nói, "Nàng vì muốn bảo vệ người mình quan tâm mà cái gì cũng dám làm. Bảo vệ nô tỳ là như vậy, bảo vệ Thanh Diệp cũng là như vậy."



Dương Quỳnh nghe xong, lại nhớ tới từng cái nhăn mày, từng tiếng cười của Thiên Linh. Nữ tử như hoa, vì cứu mình mà lại héo tàn như thế.



"Thiên Linh đặt ngươi ở bên cạnh bổn cung, đúng là một biện pháp tốt. Ngươi bị thương vì bổn cung, bổn cung không phải người vô tình, tất sẽ không bạc đãi ngươi. Ngươi vẫn luôn làm cung nữ nhị đẳng, không thể hiện, không tham công, cũng không khoe mẽ như vậy, là Thiên Linh dạy ngươi?!"



Trong mắt Tố Tranh cuối cùng cũng có chút hoài niệm, "Thiên Linh dạy nô tỳ như vậy. Nàng nói làm vậy thì nô tỳ có thể sống lâu hơn một chút, cũng có thể sống an nhàn hơn một chút."



"Đã như vậy, thì ngươi nên quên đi thân phận này, tại sao giờ lại muốn nói ra?" Dương Quỳnh ở bên cạnh hỏi, nói ra, chẳng phải là sẽ uổng phí tấm lòng của Thiên Linh hay sao?



Ánh mắt Tố Tranh kiên định, "Nương nương, tối qua nô tỳ thấy Nguyên Hương tỷ tỷ đang chôn đồ xuống đất, đồ ăn sáng nay lại vô cùng nhạt. Nô tỳ lén đến phòng bếp xem xem, chỉ thấy còn một chút muối. Nô tỳ đoán là muối ngày hôm qua được đưa đến có vấn đề, mới vừa rồi nô tỳ ở ngoài cửa nghe thấy Như Quyên tỷ tỷ nói, "Muốn hại chết mọi người của Cung Lung Hoa". Nô tỳ liền biết mình đoán đúng rồi. Nương nương, Đỗ Sung viện hạ độc không chỉ muốn hại chết nương nương, mà còn muốn hại chết nô tỳ."