Mạc Đạo Vô Tâm

Chương 176 : Đi theo

Ngày đăng: 22:08 19/04/20


___ "Cùng trời cuối đất, sống chết có nhau." ___



Chương thứ một trăm bảy mươi sáu: Đi theo



Dương Quỳnh nhớ tới trước đó nghe được tiếng nước, sắc mặt đại biến, "Lẽ nào... là thủy công?"



Những người khác nghe xong cũng vô cùng sợ hãi. Thủy hỏa vô tình, hoàn toàn không thể khống chế.



Rất xa liền thấy một bóng đen cấp tốc chạy tới, vừa nhìn chính là một người biết võ công. Dương Quỳnh và Nguyên Hương đều đề phòng, đợi bóng đen lại gần, mọi người mới nhìn rõ đó là Mặc Diệp.



Vụ nổ đêm đó, Mặc Diệp chỉ huy Cung Ngọc Thần cứu hỏa, sau đó mất tung tích. Khang phi từng phái người tra hỏi, nhưng vẫn không phát hiện được gì. Lúc này gặp lại, bất luận là Khang phi hay Dương Quỳnh đều vừa vui vừa buồn.



"Mặc Diệp, ngươi còn sống!" Dương Quỳnh kích động nói.



Mặc Diệp chỉ gật đầu, nói với Khang phi, "Nương nương, phản quân ngoài thành dẫn nước sông vào trong thành. Đêm qua mưa to làm lượng nước tăng lên, hiện giờ nước lũ đã vào đến Hoàng cung rồi!"



Thân mình Khang phi lung lay một cái, suýt nữa cũng không đứng vững.



Mặc Diệp nói, "Nương nương, kế sách hiện giờ, người nhanh đến chỗ cao, còn có thể kéo dài một chút thời gian."



Khang phi gật đầu, biết bây giờ không phải là thời điểm do dự, đột nhiên nhớ tới Chu Cẩm phi, "Bổn cung muốn tới Cung Hồng Huy."



Mặc Diệp nói, "Nương nương, vừa nãy nô tài đã báo với Cẩm phi nương nương rồi, xin người yên tâm."



Lúc này Khang phi mới nói: "Được, báo với tất cả cung nhân của Cung Lung Hoa, hồng thủy sắp tới, mọi người tự chạy!"


Trong lúc tất cả mọi người, bao gồm cả Chu Cẩm phi, đều đang đến cửa thang kéo Tố Tranh và Nguyên Hương lên, thì nghe thấy phía sau "Ùm" một tiếng. Mọi người trong lòng run sợ quay đầu lại nhìn, bên cửa sổ đang không còn một bóng người.



Dương Quỳnh cảm thấy rất khó chịu. Một lượng nước lớn tràn vào trong cơ thể nàng, phổi bị chèn ép sắp nổ tung, từng nghĩ tới rất nhiều phương pháp tử vong, nhưng lại không nghĩ rằng mình sẽ chết đuối. Nếu như còn có thể biểu cảm, Dương Quỳnh chỉ muốn cười khổ.



Trong lúc mơ mơ màng màng, nàng cảm giác có ngươi đang kéo tay mình. Là ai vậy? Nàng muốn mở mắt ra, nhưng lại hoàn toàn không làm được. Đúng vậy, mình sắp chết rồi, nhưng nàng thật sự rất muốn biết người đang kéo tay mình là ai. Nội tâm xoắn quýt, trong thâm tâm nàng hy vọng đó là Khang phi, nhưng cũng hy vọng đó không phải là Khang phi.



Có bờ môi đặt lên môi của mình, cảm giác lạnh như băng, thế nhưng xúc cảm lại quen thuộc như vậy. Là Khang phi! Lúc này Dương Quỳnh vô cùng muốn mở mắt, cho dù chỉ là liếc mắt nhìn Khang phi cũng tốt.



Nàng không tin chuyển thế đầu thai. Người chết như đèn tắt.



Nếu vậy hãy để cho ta nhớ kỹ dáng vẻ cuối cùng của ngươi, coi như sau này vĩnh viễn không bao giờ gặp lại, ta cũng phải khắc ngươi trong trí nhớ của ta.



Đáng tiếc, cuối cùng nàng vẫn không mở mắt.



Khang phi nắm chặt tay Dương Quỳnh, nước đã tràn vào trong miệng mũi của nàng. Tiểu thư khuê các, tuy lớn lên ở vùng sông nước Giang Nam, nhưng nàng lại không biết bơi.



Khang phi và Dương Quỳnh dần dần chìm xuống. Nàng nghe được tiếng kêu gào của mọi người trên lầu, điên cuồng như vậy. Nhưng những chuyện này đều không quan trọng nữa rồi, cuộc đời này rơi vào thâm cung, vốn không phải nơi nàng nên đến. Vì gia tộc, nàng tới rồi, làm sủng phi chín năm, chiếm hết niềm ước ao của nữ tử thiên hạ, cũng chiếm hết sự đố kị của nữ tử thiên hạ. Mọi thứ đều đã được định trước, Khang phi không thấy oan ức, cũng không hối hận. Thâm cung tịch mịch, ngay cả sủng phi đệ nhất Hậu cung như nàng, cũng chạy không thoát. Hoàng thượng là Hoàng thượng của thiên hạ vạn dân, nhưng nàng trước sau vẫn là Khang phi Thẩm thị. Hoàng thượng sủng ái nàng, Hoàng thượng kính nể nàng, Hoàng thượng đề phòng nàng.



Bị giáng chức vào Lâm Phương Các, thật sự là vì có người tính kế sao? Tính kế thế nào mà Hoàng thượng sẽ nghe? Sẽ tin? Sau khi Khang phi phục vị cũng không truy xét, là bởi vì nàng biết, chuyện này là Hoàng thượng ngầm đồng ý. Thậm chí, hạ độc vào đồ ăn của nàng, cũng là Hoàng thượng ngầm đồng ý. Nàng là nữ nhi của Thẩm gia, cho tới bây giờ vẫn là như vậy. Hoàng thượng cảnh giác Thẩm gia, cho tới bây giờ cũng chưa từng buông lỏng.



Ở nơi này, quân thần đánh cuộc, nàng là vật hi sinh, đã sớm nhìn thấu tất cả, nhưng nàng cũng không đau buồn. Thế nhưng, hi sinh đâu chỉ có một mình Thẩm Thu Hoa nàng? Hoàng thượng nhiều lần bảo thủ ngờ vực vô căn cứ, nên mới tạo thành cục diện hôm nay. Biên quan còn có Chu gia quân tận lực chống đỡ, nhưng kinh thành thì sao? Dẫn nước vào thành, bao nhiêu thương vong?



Hưng, bách tính khổ. Vong, bách tính khổ.



Trả giá lớn cỡ nào, xưa nay cũng đều không phải là các bậc bề trên triều đình.