Mạc Đạo Vô Tâm
Chương 18 : Viết chữ
Ngày đăng: 22:04 19/04/20
Sáng sớm ngày thứ hai, tất cả mọi người trong cung đều nhận được tin tức, Hoàng hậu nương nương ra ngoài cầu phúc muốn hồi cung. Lúc trước Dương Quỳnh vẫn cảm thấy kì quái, tại sao trong cung không có Hoàng hậu? Nhìn Khang phi cả ngày ở Cung Lung Hoa, cũng không đi thỉnh an ai, hóa ra là Hoàng hậu ra ngoài cầu phúc.
Dương Quỳnh nói chuyện này với Khang phi, Khang phi nói: “Tối hôm qua Hoàng thượng đã nói chuyện này, Hoàng hậu thay Hoàng thượng ra ngoài cầu phúc trăm ngày cho xã tắc dân chúng trăm họ, giờ đây công đức viên mãn, hồi cung đương nhiên là chuyện đại sự. Hoàng thượng nói Lễ bộ đã chuẩn bị lễ mừng Hoàng hậu hồi cung, đây cũng không phải chuyện chúng ta cần lo lắng.”
Dương Quỳnh nhạy bén cảm giác được lời Khang phi nói còn có hàm ý khác, hỏi: “Vậy nương nương người lo lắng cái gì?”
Khang phi hạ tầm mắt, “Có Hoàng hậu tọa trấn Hậu cung, bổn cung cũng không có việc gì phải lo lắng.”
Thấy Khang phi không muốn nhiều lời, Dương Quỳnh tự nhiên sẽ không đi chọc người chán ghét. Vì vậy nghĩ đến Khang phi vẫn cần tĩnh dưỡng, liền khuyên Khang phi nghỉ ngơi nhiều, trước tiên dưỡng tốt thân thể hãy nói.
Khang phi thở dài: “Ngươi đúng thật là người thành thực, nói không hỏi liền không hỏi. Thế nhưng, bổn cung muốn nói cho ngươi một việc, như vậy ngươi mới có thể thăm dò tình hình của người khác.”
Dương Quỳnh kính cẩn nghe.
Khang phi nói: “Chuyện trúng độc là ta tự mình làm.” Nàng thấy Dương Quỳnh cũng không kinh hãi, trong lòng thầm khen Dương Quỳnh thông minh, tiếp tục nói: “Đối với y thuật, bổn cung ít nhiều cũng có đọc qua, đối với hương liệu cũng rất thành thạo. Hương liệu trong túi thơm của Thu Giáng tuy rằng bổn cung không thể lập tức phân biệt ra được, nhưng từ từ suy nghĩ cũng sẽ biết. Loại hương này gọi là Nhuận Tâm, bình thường mang theo không đáng ngại, thế nhưng không thể gặp phải Thiên Quỳ Tử, nếu không chính là kịch độc.”
“Đối phương để Thu Giáng mang theo Nhuận Tâm, nhưng làm thế nào có thể để nương nương trúng Thiên Quỳ Tử?” Dương Quỳnh hỏi.
“Ngươi còn nhớ những thức ăn có độc khi ngươi cùng bổn cung ở Lâm Phương các không?” Khang phi không nhanh không chậm hỏi.
“Nhưng chúng ta cũng không ăn.” Dương Quỳnh khó hiểu.
Khang phi lại nói: “Ngươi đừng quên có những thứ chúng ta ăn.”
Dương Quỳnh nghe Khang phi nói nhưng hoàn toàn không tìm ra được đầu mối. Nhìn qua Khang phi hy vọng nàng có thể ban thưởng cái đáp án.
Đáp án này lại để cho Dương Quỳnh im lặng, nàng là làm hộ vệ, như vậy cảm giác tồn tại sẽ lớn sao? Làm người tàng hình là năng khiếu của nàng.
Lúc Khang phi viết chữ rất chăm chú, trong phòng trừ bỏ tiếng hít thở của hai người, cũng chỉ có âm thanh rất nhỏ do Dương Quỳnh mài mực phát ra.
“Ngươi có lời muốn nói?” Khang phi đột nhiên mở miệng hỏi.
Dương Quỳnh cả kinh, kỳ thật suy nghĩ của nàng vừa mới bay xa, cũng không có vấn đề gì muốn hỏi.
“Bổn cung đã đoán sai?” Khang phi như trước không ngẩng đầu, bút lông trong tay hạ xuống một nét cuối cùng.
“Nương nương giống như rất thích viết chữ.” Dương Quỳnh nào dám nói nương nương đã đoán sai, vội vàng tìm vấn đề hỏi.
“Có điều là giết thời gian mà thôi.” Khang phi để bút xuống, ý bảo Dương Quỳnh đem chữ cất kĩ. Dương Quỳnh ở bên cạnh thu dọn hỏi: “Lúc trước nương nương ở Lâm Phương các cũng viết thật nhiều chữ, vì sao nhất định phải đốt đi? Rất đáng tiếc.”
Động tác trong tay Khang phi thoáng dừng, ngẩng đầu nghiêng nghiêng liếc mắt nhìn nàng, cái nhìn này, quả nhiên là phong tình vạn chủng. Dương Quỳnh nội tâm run một cái, thầm nghĩ không hổ là sủng phi, ánh mắt này, đem nhu hòa cùng quyến rũ dung hợp, thật sự quá tuyệt.
“Bổn cung biết rõ ngươi vô ý hỏi. Có điều, những chữ kia bổn cung viết là để giết thời gian, nhưng đốt đi cũng có chỗ trọng dụng. Về phần có tác dụng gì, ngươi chậm rãi nghĩ đi, nghĩ thông hiểu rồi đến nói cho bổn cung.”
“Nương nương...” Dương Quỳnh lúc này rất muốn đánh bản thân vài cái, chính mình có phải thiếu nợ miệng cái gì hay không? Không muốn chết tử tế mới hỏi vấn đề này, hỏi ra phiền toái liền đến?
Khang phi không để ý tới nàng: “Ở bên người bổn cung là cần động não nhiều. Bổn cung coi trọng ngươi, tự nhiên hy vọng ngươi sống lâu vài ngày, hiểu chưa?”
“A.” Dương Quỳnh thuận theo. Thầm nói ta hiểu được cái gì? Cả ngày cao thâm khó lường, hiện tại đầu ta gần như cũng sắp thành bột nhão. Nói rõ ràng dễ hiểu thì có thể chết sao?