Mạc Đạo Vô Tâm
Chương 37 : Phong hàn
Ngày đăng: 22:05 19/04/20
Trong đầu Dương Quỳnh hiện lên một gương mặt quyến rũ, đáng yêu - Trần Chiêu nghi. Lúc trước nàng phụng mệnh Khang phi đưa châm lông trâu cho Mặc Diệp, để hắn đem châm dính lên tay áo của Thu Liên. Thu Liên là tỳ nữ thiếp thân của Trần Chiêu nghi, lúc hầu hạ Trần Chiêu nghi rất có khả năng châm vào Trần Chiêu nghi. Đương nhiên, đây chỉ là đánh cược. Dù sao Mặc Diệp không phải là thái giám thiếp thân, muốn lại gần Trần Chiêu nghi động tay động chân, có chút mạo hiểm. Nếu như Trần Chiêu nghi không biết chuyện hoặc không bị châm, như vậy ở yến hội cũng sẽ không tận lực không uống rượu. Ngày đó, Dương Quỳnh đặc biệt chú ý đến Trần Chiêu nghi, nàng xác thực không uống rượu. Cho dù là Hoàng thượng yêu cầu mọi người cùng uống, nàng cũng sẽ không để lại dấu vết đổ đi. Nếu trong lòng không có quỷ thì sao rượu cũng sẽ không dám uống?
Dương Quỳnh lại nghĩ tới ngày ấy Mặc Diệp nói, Mai Tu dung đến Hoa Âm Các mượn khúc phổ. Trần Chiêu nghi thiện (sở trường) ca, Mai Tu dung thiện vũ, đây là chuyện toàn bộ Hậu cung đều biết. Vốn dĩ luận bàn ca vũ cũng không có gì đáng trách, nhưng trong thời kì mẫn cảm như thế này, nghĩ thế nào cũng thấy khả nghi. Có lẽ Mai Tu dung không rõ sự tình, bị Trần Chiêu nghi lợi dụng, để rồi trở thành hình nhân thế mạng.
Sự tình phát triển đến đây tựa hồ rất hợp lý. Nhưng có một vấn đề quan trọng vẫn quấy nhiễu Dương Quỳnh. Động cơ là gì? Vì sao Trần Chiêu nghi phải làm như vậy? Lúc trước nàng còn liên thủ với Chu Cẩm phi cứu Khang phi ra khỏi lãnh cung, sao chớp mắt một cái liền muốn giết Khang phi? Chuyển biến này cũng quá lớn?
Dương Quỳnh mơ mơ màng màng nghĩ, còn chưa nghĩ ra động cơ, liền ngủ mất.
Thức dậy, Dương Quỳnh vừa mở mắt ra liền cảm thấy thật không tốt. Cả người lạnh như băng, xương cốt đau nhức, cổ họng khô rát muốn chết, đầu óc càng không thanh tỉnh. Dựa theo kinh nghiệm trước kia, nàng cảm giác mình bị cảm, hơn nữa là cảm nặng.
Thiên Linh đã trở về, đang ở bên cạnh chậu than sưởi ấm, nhìn bộ dạng hẳn là vừa trở về không lâu.
Dương Quỳnh chống đỡ người đứng dậy bị Thiên Linh nhìn thấy, “Ta đánh thức ngươi?” Thiên Linh có chút ngượng ngùng hỏi.
Dương Quỳnh lắc đầu. Thoáng một cái, nàng cảm thấy đầu mình như thành một đống bột nhão, “Ta... muốn uống nước.” Dương Quỳnh vừa mở miệng, hai người bọn họ đều giật nảy mình.
“Thiên a! Thế nào lại thành cái dạng này? Lúc trước không phải đang tốt sao?” Thiên Linh vội vàng đem chén trà nòng đưa cho nàng.
Dương Quỳnh uống mấy ngụm trà, cảm giác nóng rực trong cổ họng tiêu tan không ít, nói cũng không bị khàn giọng.
“Ta xem ngươi hẳn là nhiễm phong hàn?” Thiên Linh lo lắng nói: “Ngươi trước tiên nằm xuống, đừng nhúc nhích. Ta đi bẩm báo nương nương.” Thiên Linh nói xong, đem chăn của mình cho Dương Quỳnh đắp, sau đó ra cửa đi tìm Khang phi.
Đang đầy bụng bất mãn, một bàn tay lạnh buốt xoa cái trán Dương Quỳnh. Nhiệt độ trên trán lập tức giảm xuống, làm Dương Quỳnh thoải mái rất nhiều.
Nàng lưu luyến nhiệt độ của bàn tay lạnh như băng kia, theo bản năng duỗi tay của mình, cầm chặt tay kia, cố định ở trên trán. Vốn dĩ động tác của Khang phi cũng chỉ là theo bản năng, không nghĩ tới Dương Quỳnh lại có lá gan lớn như vậy, dám cầm tay của nàng. Khang phi lập tức luống cuống, muốn thoát khỏi lại bị Dương Quỳnh nắm càng chặt hơn. Bởi vì Dương Quỳnh phát sốt, hai tay đều vô cùng nóng bỏng, đem tay lạnh như băng của Khang phi chậm rãi ủ ấm.
“Ngươi...” Khang phi trách cứ đến bên miệng nhưng không nói ra lời. Có lẽ giống như Dương Quỳnh rất lưu luyến sự lạnh như băng của nàng, nàng cũng lưu luyến sự ấm áp của Dương Quỳnh.
“Tay nương nương thật lạnh, thực thoải mái.” Dương Quỳnh có can đảm làm như vậy, cũng ỷ vào lá gan. Nàng không muốn cùng Khang phi luôn không nóng không lạnh. Mọi người đều cùng trải qua sinh tử, nên thành thật với nhau. Cuộc sống sau này cũng thế, sinh cũng thế, tử cũng thế, luôn muốn mọi người cùng nhau đối mặt. Nói thật, Dương Quỳnh đặc biệt chán ghét Khang phi luôn bày ra tư thái cao cao tại thượng của phi tử. Rõ ràng là quan tâm mình, lại bởi vì quan hệ thân phận cùng quy củ mà không đến thăm mình. Rõ ràng là hiểu rõ tường tận, lại nói một nửa giữ một nửa. Dương Quỳnh không cách nào khoan nhượng cho loại quan hệ không thẳng thắn thành khẩn này. Cho nên, nàng muốn đánh cuộc một phen.
Khang phi không biết, nếu như lúc này nàng nói ra dù chỉ là một câu trách cứ, thì tín nhiệm cùng trung thành của Dương Quỳnh sẽ không bao giờ thuộc về nàng nữa. Cũng may, rốt cuộc nàng cũng không nói ra miệng.
“Ngươi nha, luôn không có quy củ như vậy. Ở trước mặt người ngoài không được như thế.” Khang phi có chút bất đắc dĩ quở trách Dương Quỳnh, nhưng tay cũng không rút về.
Dương Quỳnh nở nụ cười, toe toét miệng trông rất khó coi, “Nương nương người cũng vậy, trước mặt người ngoài, ngụy trang bằng sự kiêu ngạo của nương nương. Nhưng ở trước mặt ta, đừng khổ cực như vậy, được không?”
Khang phi giật mình, nàng luôn biết nử tử trước mắt này không giống người thường. Lần đầu tiên nhìn thấy Dương Quỳnh, nàng chỉ biết, đây không phải Thanh Diệp. Trong ánh mắt Thanh Diệp có quá nhiều thứ, mà Dương Quỳnh không có. Ánh mắt Dương Quỳnh rất đơn thuần. Vui vẻ chính là vui vẻ, tức giận chính là tức giận, thậm chí ngay cả ngụy trang cũng làm cho người ta liếc một cái có thể nhìn thấu. Không hề nghi ngờ, Dương Quỳnh không có tâm tư kín đáo của Thanh Diệp, không đắc lực như Thanh Diệp, nhưng so với Thanh Diệp lại trung thành. Mất đi Thanh Diệp, nhận được Dương Quỳnh, Khang phi không biết là phúc hay là họa. Nhưng có một khẳng định, ở trước mặt Dương Quỳnh, nàng xác thực không cần giả bộ vất vả như vậy.
Khang phi cười nói: “Bầu trời phía trên đỉnh đầu ngươi còn cần bổn cung giúp ngươi chống đỡ, sao có thể không khổ cực?”
Dương Quỳnh nhíu mày, nghĩ muốn nói thêm câu, “Ta vì ngươi mà chống đỡ bầu trời kia.” Nhưng là nàng không nói nên lời. Ở trong Hoàng cung này, một Khang phi chống đỡ đã bằng hơn mười Dương Quỳnh. Nàng từ trước đến nay đều không phải người mạnh miệng.