Mạc Đạo Vô Tâm
Chương 39 : Mời khách
Ngày đăng: 22:05 19/04/20
Thiên Linh nói: “Xuất thân tốt thì có ai cam lòng đưa nữ nhi vào cung? Ngươi nhìn từng chuyện xảy ra ở nơi này, có chỗ nào là ngươi mong đợi? Hơi không cẩn thận, liền liên lụy đến chủ tử tranh đấu, vô luận thắng hay bại, xui xẻo cũng đều là nô tài chúng ta.”
Dương Quỳnh nghĩ đến thời gian lúc nàng mới đến đây, chính là khi Khang phi bị giáng xuống ở Lâm Phương Các. Khi đó cung nữ thái giám lúc ấy cho tới bây giờ cũng chưa từng thấy qua. Làm sao nàng không biết những người đó đi nơi nào? Có điều cũng chỉ là giáng chức, lại giết chết toàn bộ những người đó, mạng nô tài thật sự như cỏ rác!
“Nói nhiều như vậy, ngươi tiến cung thế nào? Lúc trước vẫn muốn hỏi ngươi, ngươi không mở miệng nói chuyện này, ta cũng không tiện hỏi.” Thiên Linh thấy Dương Quỳnh ăn xong rồi, động thủ bắt đầu thu dọn.
“Ta hả?” Dương Quỳnh thầm nghĩ: Ta là xuyên không đến đó, nói ra hù chết ngươi! “Ta cùng thân thế của ngươi không khác nhau lắm. Nhà nghèo, đông con, cha mẹ ta đem ta làm con thừa tự cho một trưởng bối bên họ nội. Sau đó trưởng bối qua đời, ta liền đi một người rời khỏi quên hương, sau lại không biết như thế nào, mơ mơ hồ hồ liền vào cung.”
Thiên Linh nói: “Ngươi nói lời này ngược lại ta tin. Nhìn dáng vẻ của ngươi cũng rất hồ đồ, chuyện gì cũng làm bừa bãi lộn xộn, cũng may là gặp được chủ tử tốt, bằng không ngươi có bao nhiêu cái mạng cũng sẽ mất.”
Dương Quỳnh tực giận nói: “Ngươi không đả kích ta sẽ chết sao? Sẽ chết sao?”
Thiên Linh nghịch ngợm cười nói: “Đả kích ngươi là vì muốn ngươi học hỏi thêm. Ngươi không nghe người ta nói, biết hổ thẹn mới có dũng khí sao.” Thiên Linh nói xong, cầm hộp cơm chạy đến phòng bếp nhỏ.
“Hừ!” Dương Quỳnh cũng đứng dậy, đi vài vòng, cảm thấy trong bụng có thức ăn chính là khác biệt, cảm giác đầu nặng chân run lập tức biến mất.
Nằm lại trên giường, đắp chăn, theo chỉ đạo của Lý thái y, nàng còn phải tiếp tục đổ mồ hôi. Dương Quỳnh nhớ tới những lời vừa rồi của Khang phi. Hiển nhiên, Khang phi không phải quả hồng mềm, chuyện này sẽ không cứ cho qua như vậy. Nhưng Khang phi rất có kiên nhẫn, xem ra nàng đã chuẩn bị thả dây dài câu con cá lớn rồi. Quả nhiên, gừng càng già càng cay.
Như vậy còn mình? Sự tình giống như càng ngày càng phức tạp. Nàng thử gỡ ra một manh mối rõ ràng. Bắt đầu từ khi nàng đến nơi này, Khang phi vốn dĩ bị giáng chức, bọn cung nữ thái giám bị giết. Sau đó thức ăn ở Lâm Phương Các bị hạ độc. Khang phi phục vị, Thu Giáng lại dùng túi thơm hạ độc. Tiếp đó là châm lông trâu trong lễ phục. Còn có chuyện ám sát. Lần ám sát này, kẻ chủ mưu phía sau hiển nhiên không thể chỉ là một ngươi. Liễu Thục phi tham dự trong đó là không thể nghi ngờ, nếu như Trần Chiêu nghi cũng là một người trong đó, như vậy sẽ còn có ai khác tham gia sao? Mục đích là gì? Còn có Hoàng hậu, sau khi hồi cung, Hoàng hậu luôn không có động tĩnh gì. Ý tứ của Khang phi là, Hoàng hậu đang quan sát, xem trước mắt trong cung ai đang được sủng ái. Nếu như có thể thu phục cho mình dùng đương nhiên là tốt nhất, nếu như không thể, vậy sẽ lập tức chèn ép.
Lại chờ một lúc, Khang phi mới xuất hiện. Cung y xanh nhạt, mộc mạc thanh nhã, giống như tiên tử ở Nguyệt cung, nhất thời làm nhóm tài tử mỹ nhân trong đại điện đều thất sắc.
“Bổn cung luyện chữ quên canh giờ, khiến các vị muội muội chờ đợi, thật sự có lỗi.” Khang phi hơi hơi cúi người biểu đạt áy náy của mình.
Chúng mỹ nhân cùng tài tử vội vàng nói: “Nương nương sao nói lời này, kính cẩn chờ đợi nương nương là chuyện phải làm, nương nương nói như vậy, ngược lại làm chúng ta vô cùng xấu hổ.”
Khang phi cười, đi đến chính giữa đại điện ngồi xuống. “Hôm nay mời chư vị muội muội tới đây, cũng không có chuyện gì gấp gáp. Bổn cung vào cung nhiều năm, vẫn xứng đáng được các ngươi gọi một tiếng Tỷ tỷ. Tin tưởng ở lễ sắc phong ngày đó, các ngươi đều gặp qua Phượng nghi, Hoàng hậu nương nương. Tháng sau chính là lễ thiên thu (sinh nhật) của Hoàng hậu, không biết các vị muội muội có ý kiến gì hay để chúc mừng sinh nhật Hoàng hậu nương nương hay không?”
Một nhóm người mới được tấn phong, lần đầu tiên phát biểu ý kiến của mình, cẩn thận nói xong, thỉnh thoảng còn trộm nhìn sắc mặt Khang phi. Thấy Khang phi biểu lộ không vui, các nàng lập tức ngậm miệng. Khang phi nghe đề nghị của từng người, cũng không nói tốt hay không tốt, chẳng qua là chỉ bảo mọi người thảo luận. Lúc đầu mọi người đều cố kỵ Khang phi ngồi đây, không dám bàn luận trên trời dưới biển. Có điều một lát sau, mọi người thấy Khang phi hoàn toàn không cắt ngang ý tứ thảo luận của các nàng, mới dần dần thả lỏng. Không khí trong đại điện nhất thời nóng lên. Cứ như vậy, mọi người nói lúc lâu, cuối cùng cũng có mấy đề nghị tương đối thống nhất.
Khang phi một mực lắng nghe, thấy mọi người cơ bản đã thảo luận xong, cười nói: “Các vị muội muội khổ cực rồi, đề nghị các ngươi nói, bổn cung đều nhớ kĩ. Lễ thiên thu của Hoàng hậu nương nương, chúng ta sẽ tham gia gia yến. Đến lúc đó, mọi người có sở trường gì, đại khái có thể thi triển tài nghệ.” Dứt lời Khang phi hơi khoát tay, mấy cung nữ bưng hộp gỗ nối nhau đi vào, “Nơi này của bổn cung không có vật gì hiếm lạ, đây là trân châu Nam Hải. Tuy không hiếm lạ như Đông châu, nhưng cũng mượt mà đáng yêu. Bọn muội muội đừng chê bổn cung keo kiệt, cầm về chơi đi.” Nói xong phân phó các cung nữ đưa cho nhóm mỹ nhân tài tử mỗi người một hộp gỗ.
Mọi người không dám chối từ, đều cung kính thu nhận, đồng thanh nói: “Cảm tạ Khang phi nương nương ban thưởng.”
Khang phi nhìn sắc trời một chút nói: “Cũng không còn sớm, chúng muội muội trở về thôi. Xuân Dương, thay ta tiễn các vị muội muội.”
“Vâng.” Xuân Dương ở đằng trước dẫn đường, “Các vị tiểu chủ, mời đi theo ta.”