Mạc Đạo Vô Tâm

Chương 47 : Thủ lĩnh

Ngày đăng: 22:05 19/04/20


Mấy ngày nay Dương Quỳnh buồn bực ở trong phòng, cảm thấy xương cốt đều bị gỉ rồi. Sau khi được ra ngoài, mấy ngày liên tiếp tuyết rơi, cũng không lớn, nhưng rơi liên tục không ngừng, làm nàng lại buồn bực thêm một khoảng thời gian. Buổi tối hôm nay, rốt cuộc trời cũng trong. Một vầng minh nguyệt trên trời cao, đầy sao óng ánh, để người nhìn thấy mà lòng khoan khoái dễ chịu. Dương Quỳnh không để ý Thiên Linh khuyên can, mặc thêm áo khoác ra cửa. Bên ngoài được phủ thêm một lớp áo bạc, được ánh trăng chiếu sáng, hiện ra giống như ban ngày. Dương Quỳnh nhìn thấy rất cao hứng, đi tới hòn non bộ phía sau Cung Lung Hoa luyện kiếm pháp Mặc Diệp dạy. Nàng nằm trên giường hơn hai tháng, kiếm pháp khinh công đều bỏ bê. Hiện tại luyện tập, cảm thấy còn không bằng trước kia. Luyện xong bộ kiếm pháp, nàng buồn bực ngồi xổm trên mặt đất, chỉ thiếu bước vẽ vòng tròn. Nếu như lúc này đối mặt với cường địch ngày đó, thì nửa cơ hội sống sót nàng cũng không có.



“Thương thế của ngươi vừa khỏi, có thể luyện đến trình độ này đã không tệ.”



Âm thanh đột nhiên xuất hiện hù đến Dương Quỳnh làm nàng gần như ngồi bệt xuống đất. Nàng ngẩng đầu nhìn về phía phát ra âm thanh, liền nhìn thấy một hắc y nhân đứng trên hòn non bộ, lụa đen che mặt, không thấy được tướng mạo.



“Là ngươi?” Dương Quỳnh đứng lên, còn chưa kịp nhấc chân, chớp mắt một cái, hắc y nhân đã đến trước mặt nàng. Dương Quỳnh sợ tới mức suýt nữa lui về phía sau.



Hắc y nhân cười nói: “Là gan thật không nhỏ. Như vậy cũng không dọa được ngươi.”



Dương Quỳnh thầm nghĩ: Làm sao dọa không được? Ta chỉ là phản ứng chậm mà thôi, đều sắp bị ngươi hù chết!



Ngoài miệng lại nói: “Ta biết ngươi sẽ không làm hại ta.”



“A?” Hắc y nhân nói: “Sao ngươi biết?”



“Chúng ta hai, ba lần gặp mặt, mỗi lần ta đều không hề phòng bị. Nếu ngươi muốn hại ta, ta đã chết vô số lần rồi. Huống chi...” Dương Quỳnh nhìn ánh mắt hắc y nhân, nói từng chữ: “Nếu như ngươi muốn đả thương ta, thì lúc trước cần gì phải cứu ta?”



Hắc y nhân nhịn không được cao thấp đánh giá Dương Quỳnh lần nữa, “Ngày đó khi ta xuất thủ cứu ngươi, ngươi đã hôn mê, làm sao ngươi biết là ta?”



Dương Quỳnh cười yếu ớt nói: “Nếu không phải là ngươi, làm sao ta sẽ để chính mình hôn mê?”



Đôi mắt hắc y nhân co lại một chút, rung động từ đáy lòng lan tỏa. Ngày đó tính mạng của nàng treo lơ lửng trên một sợi chỉ, chẳng lẽ thật sự còn có năng lực nhận ra người cứu nàng là ai sao? Tiểu cô nương như vậy, nếu thật có thể làm như thế, thì thật sự bất khả tư nghị.



“Với võ công của ngươi, ngày đó có thể bảo toàn cái mạng này, cũng coi như hiếm thấy.” Hắc y nhân nói thật.



Dương Quỳnh nhịn không được dẩu môi. Người này nói chuyện cũng thật thẳng thắn, đây không phải là nói mình võ công kém sao?




“Mơ gì?”



“Mơ thấy một đám thích khách, giết một người lại một người, mãi không hết.” Dương Quỳnh buồn bực nói. Cũng không biết có phải do đêm qua bị Âu Dương Đình cùng Mặc Diệp dọa hai lần hay không, mà trong lúc ngủ vẫn luôn nhớ tới cảnh thích khách hành thích ngày đó. Tuy rằng não bộ biết rõ đó là cảnh trong mơ, nhưng thân bất do kỷ lại liên tục chém giết, thẳng cho đến khi kiệt sức.



Thiên Linh nghe tới đó thì không cười, có chút thương cảm nhìn nàng, “Thời gian trước Yên Xảo cũng thường xuyên gặp ác mộng. Hiện tại tới phiên ngươi. Ta nghĩ, tình cảnh ngày đó, ấn tượng của ngươi nhất định khắc sâu hơn Yên Xảo, cho nên ngươi cần nghĩ thoáng hơn, học cách buông bỏ. Dù sao cũng đều là chuyện đã qua.”



Dương Quỳnh thầm than: “Làm sao nói buông là buông được! Có điều nàng lại không cho rằng mình bị chuyện thích khách kia kích thích. Nàng không phải Yên Xảo, nàng là quân nhân thân kinh bách chiến. Giết người, bị thương, đối với nàng mà nói đã vô vị. Có lẽ là do một kích thích nào đó kích động bộ phận trí nhớ của mình. Tóm lại nghĩ nhiều cũng vô dụng, ngủ bù mới là thật. Dương Quỳnh nghĩ vậy, ăn một phần cơm, lại trở về phòng đi ngủ.



Đến giữa trưa, Xuân Dương hầu hạ Khang phi dùng bữa xong, vừa mới trở về phòng của mình, liền thấy Xuân Cầm theo nàng tiến vào.



“Có việc?”



Xuân Cầm vẻ mặt kinh hoảng nói: “Xuân Dương cô cô, lần này ngươi nhất định phải giúp ta! Ta... ta vừa mới đánh vỡ cái chén Lưu Ly của nương nương!”



“Cái gì?” Xuân Dương nghe xong cũng kinh hãi. Chén Lưu Ly là được Hoàng thượng ban thưởng khi Khang phi phục vị, sao lại có thể tùy ý tổn hại? “Tại sao ngươi không cẩn thận như vậy?”



Vẻ mặt Xuân Cầm buồn rười rượi, “Còn không phải do đường bên ngoài quá trơn, lúc ta nâng chén Lưu Ly ngã một phát, liền đánh vỡ.”



Xuân Dương giận tái mặt nói: “Đã như vậy, ngươi còn không đi thỉnh tội với nương nương?”



“Làm so ta dám? Vật được ngự tứ, làm tổn hại phạt ít nhất hai mươi trượng! Hai mươi trượng đánh xuống thì mạng của ta cũng mất. Xuân Dương cô cô, ngươi phải nghĩ cách giúp ta, ta van ngươi!” Xuân Cầm nói xong liền quỳ xuống lạy Xuân Dương.



Xuân Dương hít một hơi: “Ngươi bảo ta phải giúp ngươi thế nào? Chẳng lẽ ta có thể biến ra một cái chén Lưu Ly khác sao?”



Xuân Cầm nghe xong lời này bỗng nhiên từ dưới đất đứng lên: “Xuân Dương cô cô, ngươi đừng quên, lúc trước nương nương để chúng ta đi điều tra chuyện nội gián. Nếu không phải ta kịp thời mật báo cho ngươi, ba người kia vào Chấp Hình Ti còn có thể đổi lời khai sao? Nếu không đã sớm khai ra ngươi rồi.”