Mạc Đạo Vô Tâm
Chương 50 : Xảy ra chuyện
Ngày đăng: 22:05 19/04/20
“Ngươi biết là tốt rồi. Loại chuyện này, bổn cung không hy vọng thấy lần thứ hai. Dương Quỳnh, không nên tùy hứng. Nếu không, bổn cung cùng ngươi đều sẽ vạn kiếp bất phục.” Khang phi tựa ở trên giường, dặn dò.
Dương Quỳnh gật đầu. Lúc này trong lòng nàng đang vô cùng vui vẻ. Vấn đề tình cảm khó khăn của mình rốt cuộc cũng đã giải quyết rõ ràng. Lời nên nói nàng cũng đã nói, về phần Khang phi lựa chọn như thế nào, không phải là việc nàng có thể thao túng. Mưu sự tại nhân, hành sự tại thiên. Nàng đã dùng nỗ lực lớn nhất của bản thân, về phần được hay không được, vậy cũng chỉ có thể xem thiên ý.
“Mấy ngày trước, nghe Lý thái y nói, ngươi đã khỏe hắn. Như vậy từ ngày mai, trở lại bên cạnh bổn cung đi.” Khang phi chuyển đề tài, không muốn tiếp tục bàn luận vấn đề này.
“Vâng.” Dương Quỳnh trong lòng thở dài một cái, bất kể nói thế nào, nàng rốt cuộc cũng được trở về bên cạnh Khang phi rồi.
“Chữ của ngươi thế nào rồi? Thiên Linh nói mấy ngày nay ngươi không luyện chữ.” Khang phi hỏi, hơn nữa ý bảo Dương Quỳnh đi viết mấy chữ cho nàng xem.
Dương Quỳnh đi viết, đưa tới cho Khang phi nhìn. Khang phi nhìn chữ rồng bay phượng múa trên giấy, không khỏi cười nói: “Ngươi đúng là dụng tâm, Quả nhiên luyện theo chữ của bổn cung, ngay cả một ít tật xấu của bổn cung cũng học được.”
Dương Quỳnh không phải người trong nghề, nhìn không ra chữ Khang phi có vấn đề gì, nhưng chợt nhớ tới một chuyện, nói: “Nương nương, mấy ngày trước, ban đêm ta gặp Âu Dương Đình.”
Thần sắc Khang phi hơi ngưng lại, “Quả nhiên là hắn. Ngày đó ngươi thân mang trọng thương, lại bị thích khách bao vậy, dưới tình huống không có mệnh lệnh của Hoàng thượng mà hắn lại xuất thủ cứu ngươi, bổn cung liền đoán được Cấm Long Vệ mà ngươi gặp được lúc trước chính là hắn.”
“Nương nương cũng biết người này?” Dương Quỳnh ý thức được, Âu Dương Đình này, tựa hồ là một nhân vật rất quan trọng.
“Hoàng thượng thường đến Cung Lung Hoa, bổn cung tự nhiên là gặp qua hắn.” Khang phi nói, “Làm sao ngươi biết hắn? Hắn nói với ngươi?”
“Là Mặc Diệp nói cho ta biết. Đêm đó Âu Dương Đình tới trước, sau khi hắn rời đi, Mặc Diệp cũng tới.” Dương Quỳnh thuật lại kỹ càng tình hình đêm đó.
Khang phi nói: “Ngươi thật đúng là nhân họa đắc phúc (*). Võ công của Âu Dương Đình sâu không lường được. Bảo vệ Hoàng thượng chưa từng một lần thất thủ, là người Hoàng thượng tín nhiệm nhất. Hắn đồng ý dạy ngươi, là vận khí của ngươi.”
Khoảng chừng nửa canh giờ, Hoàng hậu mới xuất hiện trước mặt mọi người. Thấy sắc mặt Hoàng hậu không được tốt, mọi người đều không dám khinh suất. Dựa theo quy củ thỉnh an xong liền trở về chỗ ngồi.
“Hôm nay muộn như vậy bổn cung mới đến, là do gặp một chuyện vô cùng khó giải quyết.” Hoàng hậu nói tới đây, liền liếc mắt ra hiệu với một cung nữ bên cạnh, cung nữ ngầm hiểu, kêu lớn, “Đem người dẫn tới.”
Mọi người trừng to mắt nhìn đám người đi tới.
Dương Quỳnh nhìn thấy, trong lòng thầm than, đây quả thực là phô trương đội hình mà.
“Có lẽ mọi người không biết, đêm qua Hoắc Tiệp dư sẩy thai.” Hoàng hậu nói vô cùng bình thản, nhưng lại giống như một tảng đá khơi dậy ngàn tầng sóng, trong chính điện lập tức nghị luận sôi nổi. Phải biết rằng, ở trong Hậu cung, ai có thể mang thai hài tử của Hoàng thượng, thì đó là người vô cùng quý giá. Huống chi, Hoắc tiệp dư có thai, mọi người cũng không biết, điều này làm cho tin sảy thai có chút bất thình lình.
Trong lúc mọi người nghị luận, Khang phi vẫn chỉ lẳng lặng ngồi, nhìn Hoắc tiệp dư quỳ trên mặt đất, con ngươi âm lãnh.
“Hoắc Tiệp dư, tự ngươi nói nguyên nhân sảy thai.” Hoàng hậu phân phó nói.
Hoắc Tiệp dư vừa mới sảy thai, lúc này quỳ trên nền gạch lạnh như băng, sắc mặt trắng như tờ giấy, nhìn vô cùng đáng thương. Dương Quỳnh thấy mà không đành lòng, vừa muốn nhúc nhích, Nguyên Hương nhìn thấy, liền vội vàng kéo nàng, hướng nàng lắc lắc đầu.
Dương Quỳnh gật gật đầu, ý bảo chính mình đã biết, lúc này Nguyên Hương mới buông nàng ra.
“Đêm qua, thần thiếp sảy thai. Tối ngày hôm qua, thai động đến kịch liệt, thần thiếp tưởng rằng hài tử lớn hơn, cho nên nghịch ngợm một chút. Không ngờ như vậy liền sảy thai. Hoàng hậu nương nương, là lỗi của thần thiếp, không thể bảo trụ đứa bé này. Thỉnh Hoàng hậu nương nương trị tội.” Hoắc Tiệp dư dập đầu trên mặt đất, bộ dạng thương tiếc, làm cho người ta nhìn thấy liền đau lòng.
Hoàng hậu nhìn nàng, trên mặt hỉ nộ (vui mừng, tức giận) không biểu hiện, hỏi: “Ngươi có biết là người nào dùng phương pháp nào hại ngươi không?”