Mạc Đạo Vô Tâm
Chương 64 : Phong thưởng
Ngày đăng: 22:05 19/04/20
Tiệc rượu bắt đầu. Các cung nữ luân phiên mang thức ăn lên, ca múa biểu diễn cũng bắt đầu. Xét theo chuyện lần trước, thì lần này đối với người biểu diễn ca múa, Hoàng gia xét duyệt vô cùng nghiêm ngặt, đều phải điều tra huyết thống ba đời, xác nhận chưa từng phạm tội gì mới chấp thuận cho vào cung biểu diễn.
“Đêm này năm ngoái thấy Sư Sư. Hai gò má nàng được rượu nhuộm hồng. Rèm thưa nửa cuốn ẩn đèn ngoài. Bên ngoài sương đã rơi, gió đêm đang lạnh. Trâm cài búi tóc tùy ý ném, nàng tựa vào ta không chịu dậy, gạt nước mắt, hát khúc ca mới của nàng. Ngày ước hẹn. Ai ngờ lâu như vậy. Nỗi sầu muộn như tơ sợi quấn quanh. Lúc này nếu như nàng có ca hát nhảy múa. Hẳn cũng sẽ than thở vì đến mùa thu vẫn không thể gặp nhau. Duy chỉ có Họa Lâu, ánh trăng lúc ấy, hai nơi soi chiếu tương tư .”
Một khúc hát “Nhất tùng hoa” uyển chuyển long lanh. Đem “Ánh trăng lúc ấy, hai nơi soi chiếu tương tư” biểu đạt hết sức động lòng người. Tuy rằng kiến thức của Dương Quỳnh không tệ, nhưng cũng chỉ có thể nghe được câu hiểu câu không. Khang phi lại gật đầu nói, “Giọng hát như vậy, cũng là hiếm có.”
Khúc hát kết thúc, Hoàng thượng long nhan cực kì vui mừng, cho trọng thưởng. Tiếp theo vốn dĩ phải là múa, nhưng do lần trước ở màn vũ đạo xuất hiện thích khách, cho nên lần này cố ý đảo lộn thứ tự các tiết mục diễn xuất. Tiếp sau là tiết mục xiếc ảo thuật. Người diễn xuất ăn mặc buồn cười, tài nghệ quả thật cao siêu. Chọc cho Hoàng thượng, Hoàng hậu cùng các chư vị nữ quyến đều rất vui vẻ, ngay cả Khang phi cũng che miệng cười khẽ. Tất cả đại khái cũng chỉ có Dương Quỳnh là không có hứng thú. Cho dù diễn xuất có tốt hơn nữa, cũng khó có thể so sánh với xiếc ảo thuật hiện đại. Nàng nhàm chán, chỉ có thể đem toàn bộ lực chú ý phóng tới trên người Khang phi. Yến hội hôm nay, cấp bậc an toàn cao nhất, đoán chừng sẽ không xảy ra chuyện gì, nhưng không có người ám sát không có nghĩa là trời yên biển lặng. Chẳng hạn như hiện tại, trong đại điện cảnh sắc an lành, nhưng có ai biết đây có phải là khúc nhạc dạo của mối nguy hiểm tiếp theo hay không?
Sau xiếc ảo thuật là vũ đạo, nhưng không phải quần vũ mà là độc vũ. Vũ cơ một thân áo mỏng, chân trần lộ cánh tay, nổi bật lên làn da trong suốt như tuyết, làm cho người xem động tâm. Vũ đạo mang theo phong cách của Tây Vực. Trong mắt Dương Quỳnh, vũ cơ này quả thực giống như nữ tử bước ra từ bước tranh Đôn Hoàng vẽ trên tường. Hóa ra Đôn Hoàng Phi Thiên lại xa hoa lộng lẫy, kinh thế hãi tục như vậy.
Tất cả mọi người ở đây đều bị tư thế khiêu vũ của vũ cơ làm chấn động, như mê như say. Nữ tử đang cấp tốc xoay tròn đột nhiên đỉnh chỉ, âm nhạc vừa vặn vào lúc này cũng im bặt, lại nhìn nữ tử, cánh tay quấn giao, chân trần vẽ bước, động tác kết thúc vô cùng tuyệt mỹ.
“Hay!” Hoàng thượng dẫn đầu trầm trồ khen ngợi, mọi người lập tức phụ họa đuổi theo. Màn múa này từ đây liền danh chấn kinh thành, ngay cả vũ cơ Lục Yêu nhất thời cũng danh tiếng lan truyền.
Trọng thưởng vũ cơ, bầu không khí trong đại điện dần dần náo nhiệt hẳn lên. Hoàng thượng liên tiếp nâng chén, chư vị ở đây mặc dù đều là nữ quyến, nhưng uống rượu lại không hề kém đấng mày râu. Ngay cả Khang phi uống hết ba chén cũng không thấy mặt đỏ chút nào. Dương Quỳnh chỉ có thể dùng hai chữ “Bội phục” để hình dung.
Rượu quá tam tuần, đồ ăn quá ngũ vị, Hoàng hậu đột nhiên nói: “Chư vị tỷ muội, các vị phu nhân tiểu tỷ, hôm nay các ngươi tới chúc mừng sinh nhật của bổn cung. Bổn cung rất vui. Mọi người gặp nhau tụ họp, vui vẻ hòa thuận. Điều này không khỏi làm bổn cung nhớ tới lần tụ họp đẫm máu mấy tháng trước kia. Bổn cung đến nay nghĩ lại mà trong lòng vẫn còn cảm thấy sợ hãi.”
“Dân nữ tại.” Dương Quỳnh vội vàng cúi đầu sát đất.
“Dân nữ Thanh Diệp liều mạng hộ chủ, trẫm cảm động phần trung tâm này, đặc phong làm nữ quan tứ phẩm, vẫn ở tại Cung Lung Hoa hành tẩu. Ngoài ra ban thưởng vàng trăm lượng, gấm Tứ Xuyên mười xếp, lấy tư (tư chất) ngợi khen.”
Dương Quỳnh cao giọng nói: Tạ Hoàng thượng long ân.”
Hoàng thượng nói xong cũng không cho Dương Quỳnh đứng dậy, chỉ thấy hắn cười híp mắt nói: “Thanh Diệp, ngày ấy trẫm thấy ngươi võ công rất được, một ngươi dốc sức chiến đấu hơn nhiều thích khách mà vẫn có thể hộ được Khang phi cùng Cẩm phi chu toàn, đúng là hiếm có. Có điều trẫm cũng thấy ngươi dùng binh khí không hợp tay, do đó mới làm bản thân bị trọng thượng. Nếu Khang phi cùng Cẩm phi đều cầu ân điển cho ngươi, thì trẫm cũng nên cho ngươi thêm cái ân điển. Người đâu ----”
Một gã thái giám lập tức nâng một cái khay từ phía sau đi tới. Trên khay đắp một tấm vải mỏng màu vàng sáng, nhìn không rõ đồ vật bên trong.
Hoàng thượng tự mình vén tấm vải lên, mọi người duỗi thẳng cổ xem, chỉ thấy trong khay là một thanh đoản kiếm. Vỏ kiếm bằng da cá đen thui, một chút trang trí cũng không có.
“Thanh kiếm Ánh Nguyệt này vừa ngắn lại hẹp, mặc dù là thượng cổ thần binh, nhưng bởi vì nhỏ, mà trong Hoàng cung không người nào có thể sử dụng. Trẫm tin tưởng ngươi có thể làm nó phát huy uy lực lớn nhất.”
Dương Quỳnh bất chợt vừa nghe ba chữ “Kiếm Ánh Nguyệt” trong đầu liền trống rỗng. Đây chẳng phải là thanh kiếm Âu Dương Đình để nàng dùng thử trước đó sau? Hóa ra dụng ý chân chính của Hoàng thượng là ở chỗ này. Nàng là người tập võ, tự nhiên yêu quý bảo kiếm. Bởi vậy hưng phấn nói: “Dân nữ tái tạ Hoàng thượng long ân.”