Mạc Đạo Vô Tâm
Chương 72 : Cầu viện
Ngày đăng: 22:05 19/04/20
“Vô luận nói thế nào, thì nàng cũng là một nô bộc trung thành. Không uổng công tiền Thục phi coi trọng nàng.” Khang phi cảm khái nói. Ánh mắt bất giác nhìn về phía Dương Quỳnh, giống như có chuyện muốn hỏi.
Dương Quỳnh dường như cũng nhìn thấu nội tâm của nàng, “Chỉ cần có ta ở đây, sẽ không để ngươi xảy ra chuyện. Ngươi không cần hỏi ta có thể trung nghĩa được như Nhu Xảo hay không, vì chỉ cần ta còn sống, nhất định sẽ không để ngươi chết.”
Khang phi thay đổi biểu tình. Lời này, là muốn đồng sinh cộng tử.
Hoàng hậu cho rằng việc này là do Trần Chiêu nghi gây ra, đây chính xác là điểm cao minh của Khang phi. Trước đó nàng từng quy phục Hoàng hậu, loại bỏ lòng hoài nghi của Hoàng hậu, thuận tiện dẫn sự nghi ngờ của Hoàng hậu chuyển sang Trần Chiêu nghi. Chiêu trò một hòn đá hạ hai con chim này không phải chỉ có người bên ngoài mới biết. Trước nay Khang phi chơi trò này đều không cần phải học.
Bản án xử lý Liễu Thục phi được cấp tốc hoàn thành. Vốn dĩ manh mối cùng chứng cứ không nhìn thấy đột nhiên như măng mọc sau mưa. Dương Quỳnh cho rằng, diễn kịch cũng nên có đạo đức nghề nghiệp một chút, như vậy thì cũng quá giả dối rồi. Qua sự liên hợp điều tra của Chấp Hình Ty và Cục Cung Chính, vụ án Liễu Thục phi mưu tính ám sát cuối cùng cũng được phán định. Tuy rằng mục đích của Liễu Thục phi là giết chết tỷ tỷ của mình, không phải muốn giết Hoàng thượng. Nhưng dù sao trên danh nghĩa vẫn là thích khách ám sát Hoàng thượng, bởi vậy, cuối cùng Liễu Thục phi bị định đại tội mưu nghịch. Hoàng thượng niệm tình nàng có công hầu hạ, đặc ân ban cho lụa trắng tự vẫn. Liễu gia chịu liên lụy, tru di tam tộc, những người còn lại lưu đày ngàn dặm, ngộ xá không được trở về kinh*.
(*Ý là dù có được ân xá không phải đi lưu đày nữa thì cũng không được trở về kinh thành.)
Chỉ hơn một tháng, Liễu gia, thế gia như vậy, liền bị nhổ tận gốc. Dương Quỳnh không thể không cảm khái với thủ đoạn lôi đình của Hoàng thượng. Hắn cùng Hoàng hậu hai người thật sự vô cùng ăn ý, một khi động thủ, quyết không nương tay nhân từ. Sát phạt quyết đoán như vậy, Dương Quỳnh tự thẹn không bằng.
Trong khoảng thời gian này, Khang phi cáo ốm không ra. Hoàng hậu miễn thỉnh an cho nàng, để nàng an tâm dưỡng bệnh. Bởi vì bị bệnh, bảng tên của nàng cũng được Phòng Kính Sự gỡ xuống.
Dương Quỳnh cả ngày ở cạnh Khang phi, đương nhiên biết Khang phi bất quá chỉ là hơi bị lạnh, cũng không có trở ngại gì. Cáo ốm chẳng qua cũng chỉ là cái cớ.
Trong tẩm điện của Khang phi không có ai trực hầu, lá gan của Dương Quỳnh cũng lớn hơn. Ôm eo Khang phi, lúc có lúc không vuốt ve. Khang phi sợ ngứa, giãy dụa muốn thoát khỏi tay nàng, lại bị nàng gắt gao chế trụ, không thể động đậy. Dương Quỳnh thấy Khang phi sợ ngứa, càng tiếp tục vuốt ve mơn trớn. Khang phi không chịu nổi, đành phải mềm giọng xin tha.
“Có phải nương nương biết sẽ xảy ra chuyện?” Dương Quỳnh tạm thời buông tha Khang phi.
Khang phi thấy ánh mắt Dương Quỳnh không đúng, vội vàng cảnh cáo nói: “Nếu ngươi dám làm càn, bổn cung liền phạt ngươi không được bước vào tẩm điện nửa bước.”
Một câu nói, như gáo nước lạnh giội tắt tất cả suy nghĩ đẹp đẽ trong lòng Dương Quỳnh, “Nương nương, người có thể nhẫn tâm như vậy sao.” Dương Quỳnh đáng thương nói.
Khang phi cũng không để ý đến nàng, hỏi: “Trần Chiêu nghi rất khó ứng phó sao?”
“Nàng nói vài câu lý gián liền cho rằng ta sẽ để nàng vào, nàng cũng quá coi thường ta rồi.”
Khang phi nói: “Nàng là do nôn nóng nên mới mất chừng mực. Trong Hậu cung này, luận tâm cơ nàng cũng là một cao thủ. Đáng tiếc gia thế kém, nhiều năm như vậy vẫn ở vị trí Chiêu nghi, cũng không có cách nào để tấn phong. Kỳ thật nàng sớm nên hiểu được, từ khi bắt đầu vị trí tứ phi đã không có phần của nàng. Đáng tiếc nàng mưu tính nhiều năm, chung quy cũng đều là công dã tràng.”
“Có lẽ đây chính là trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường.” Dương Quỳnh cảm khái. Chiêu nghi đứng đầu chín tần, ở trong cung này, ngoại trừ Hoàng hậu cùng tứ phi thì nàng là vị phân cao nhất. Trong mấy chục phi tần, nàng có thể xếp thứ sáu đã là không tệ. Vì sao lại còn cố chấp như vậy?
“Nàng tự gây nghiệt, không ai có thể cứu nàng. Hoàng thượng đã sớm muốn chấn chỉnh thủy vận, vào lúc này, cũng không có ai muốn cứu nàng.” Ánh mắt Khang phi dừng ở nơi xa xăm. Lật úp như vậy, chính mình cũng đã trải qua mấy lần rồi? Hoàng thượng có thể sủng một nữ tử đến tận trời, ngay cả Hoàng hậu cũng phải nhường ba phần, thì cũng có thể đánh nữ tử đó xuống địa ngục, vĩnh viễn không được siêu sinh. Tất cả ân điển cùng sủng ái, đều là thủ đoạn để Thiên gia lôi kéo lòng người, để củng cố vương quyền. Tình? Có thể có mấy phần? Mình cùng Hoàng thượng nhiều năm qua tương kính như tân**, mới có thể bảo toàn bản thân cùng Thẩm gia. Một khi đã vượt quá sợi dây vô hình này, thì kết quả chờ mình, chỉ sợ cũng không khác gì so với Liễu Thục phi và Trần Chiêu nghi.
*Tương kính như tân: Vợ chồng đối đãi với nhau như khách quý.
Nghĩ đến đây, ánh mắt Khang phi hạ xuống người Dương Quỳnh. Nhưng nữ nhân này lại khác. Không từng bước từng chiêu tính kế, không từng bước nguy hiểm kinh tâm, nàng chính là như vậy, che chở bảo hộ mình. Cho dù bản thân bị tính kế, cũng chỉ cười cười cho qua chuyện. Nữ nhân này đem lòng bao dung lớn nhất có thể của nàng đều cho mình. Cho dù chính mình chẳng qua cũng chỉ là tùy hứng, nàng vẫn như cũ sẽ nhảy xuống với ánh mắt thâm tình. Khang phi nghĩ đến đây bất giác thở dài, rất nhiều đồ vật, nếu chưa từng có được thì thôi. Nhưng nếu đã được rồi mà lại mất đi, thì nàng thật sự sợ chính mình sẽ không chịu nổi.
Chuyện của Trần Chiêu nghi không xử lý thuận lợi được như của Liễu Thục phi. Dù sao Trần Chiêu nghi cũng đã ở trong cung nhiều năm, muốn lập tức lật đổ nàng cũng không phải chuyện dễ. Tội trạng lớn nhất của nàng chính là cùng Liễu Thục phi sắp đặt chuyện ám sát ở bữa tiệc tẩy trần. Nhưng hiện giờ Liễu Thục phi đã chết, những người có liên quan còn lại gần như cũng đều chết theo, chính xác là chết không rõ ràng. Chuyện này không thể công khai, cho nên chỉ có thể giao cho Hoàng hậu từ từ tra rõ.