Mạc Đạo Vô Tâm

Chương 89 : Năm mới

Ngày đăng: 22:06 19/04/20


Khang phi ngồi ở trên giường, muốn ngủ nhưng không ngủ được. Lại là một năm từ cựu nghêng tân, mình ở trong cung này cũng sắp gần chín năm rồi. Nhận được cái gì? Lại mất cái gì? Nhiều khi Khang phi cũng không muốn nhớ lại quá khứ. Nàng luôn cảm thấy quá khứ có quá nhiều đau khổ, dễ dàng khiến người ta sa vào, không thể tự kiềm chế. Thế nhân đều thích mua dây buộc mình, nhưng nàng hiểu được, chỉ có thể vứt bỏ gông xiềng, mới có thể nhìn thấy tương lai.



Đang suy nghĩ, cửa mở một khe nhỏ, một bóng người khập khiễng nhảy vào. Khang phi vừa nhìn bộ dạng ngốc nghếch kia, liền muốn đỡ trán thở dài, “Không phải ngươi đã ngủ sao?”



Dám không gõ cửa liền vào, hiển nhiên là Dương Quỳnh. Nàng khoác một cái áo choàng, ngay cả đai lưng cũng không buộc. Đương nhiên, hiện tại trông cậy vào tay nàng có thể buộc đai, thật sự là có chút khó khăn.



“Đêm giao thừa, làm sao có thể ngủ sớm như vậy? Ta thấy Thiên Linh cứ khuyến khích ta uống rượu, nếu ta không giả say, thì thật sự không dậy nổi rồi.” Dương Quỳnh nói xong, chạy tới bên giường, “Sao ta có thể để ngươi một mình đón năm mới được?”



Trong lòng Khang phi ấm áp. Nhìn bộ dạng của nàng, nhịn không được cười nói: “Mau vào đi, cẩn thận cảm lạnh.”



Dương Quỳnh chỉ chờ những lời này, chui vào trong chăn của Khang phi, mang theo khí lạnh làm Khang phi hơi run rẩy.



Áo choàng của Dương Quỳnh được Khang phi đặt lên chiếc bàn con bên cạnh. Khang phi quay đầu lại nhìn vẻ mặt tha thiết của Dương Quỳnh, lắc lắc đầu, “Ngươi không cần nhìn bổn cung như vậy. Cho dù bổn cung mặc ngươi muốn gì cứ lấy, thì ngươi có thể làm gì?”



Vẻ mặt của Dương Quỳnh lập tức suy sụp, “Nương nương, ngươi không thể tổn thương ta như vậy!”



Khang phi nhẹ nhàng cười, dưới ánh đèn chính là kiều mỵ vô hạn động lòng người. Thấy vậy sắc tâm Dương Quỳnh nổi lên.



Hôm nay hai người đều uống rượu, trong phòng ủ chậu than ấm áp, rượu say liền trở thành một loại tình dược. Đừng nói là Dương Quỳnh, mà ngay cả Khang phi cũng đều có chút không kìm lòng được.



Tay Dương Quỳnh vẫn không thể động, đành phải dùng cánh tay ôm chặt vòng eo nhỏ nhắn của Khang phi, làm cho thân thể của đối phương gần sát vào mình.



Khang phi kiều nhan đỏ hồng, mắt hàm xuân thủy. Cánh môi mềm mại chủ động dán lên đôi môi mỏng của Dương Quỳnh. Vừa chạm vào nhau, hai người đều run lên, vị ngọt của đối phương hoàn toàn vượt quá sự tưởng tượng của bản thân. Hai người đều không hẹn mà cùng hé miệng, cho phép đầu lưỡi đối phương tiến quân thần tốc.




Như Quyên phỉ phui nói: “Ban ngày ban mặt cũng không đứng đắn, không sợ nương nương nghe thấy sao.”



Nguyên Hương rốt cuộc vẫn cẩn thận, lúc này mới không nói gì nữa.



Trở lại Cung Lung Hoa, Khang phi theo thông lệ cũng thưởng cho chúng cung nữ thái giám mỗi người một bao lì xì. Tuy rằng tiền bạc bên trong không nhiều, nhưng cũng đủ uống được hai lần rượu. Bởi vậy tất cả mọi người đều rất vui vẻ. Dương Quỳnh nhận được mười lượng bạc, trong các cung nữ, xem như tương đối cao. Thiên Linh cũng nhận được năm lượng tiền lì xì.



Trong tay mọi người có tiền, trong cung lại cho phép ba ngày liên tiếp nếu cung nữ thái giám không có nhiệm vụ được phép đi lại, liên lạc cảm tình. Bởi vậy người như Yên Xảo sớm đã không thấy bóng dáng. Dương Quỳnh thấy Thiên Linh không có ý định xuất môn, liền nói: “Thiên Linh, ngươi không cần ở đây với ta đâu, thương thế của ta đã khá hơn rất nhiều, có thể tự chăm sóc tốt cho mình.”



Thiên Linh nói: “Ta chỉ không muốn ra ngoài mà thôi.”



“À.” Dương Quỳnh nhìn Thiên Linh, cảm thấy nàng thật sự rất kì lạ. Không ở trước mặt chủ tử tranh sủng, cũng không thích náo nhiệt. Dường như trời sinh chính là không màng danh lợi. “Tại sao ngươi không ra ngoài? Bên ngoài rất náo nhiệt đó.”



Thiên Linh lắc đầu, “Ta chỉ muốn làm tốt chuyện của mình. Náo nhiệt này, ta không thích xem, cũng không thích tham dự.”



Dương Quỳnh cảm thấy trong lời nói của Thiên Linh chứa hàm ý sâu xa, liền im lặng nhìn nàng.



Thiên Linh cười nói: “Quan hệ trong cung này thật sự rất phức tạp, ta không muốn can thiệp. Cả đời này của ta cũng không có ước muốn gì lớn, chỉ muốn có thể thanh bạch làm người, sạch sẽ làm việc.” Nàng nhìn Dương Quỳnh nói: “Ta khuyên ngươi cũng nên ít tham gia vào những chuyện náo nhiệt trong cung thôi.”



Giờ Dương Quỳnh mới hiểu, Thiên Linh không ra khỏi cửa là vì muốn ít gây phiền toái.



“Ta hả, mới không có hứng thú tham gia vào náo nhiệt gì đó đâu. Tay của ta như vậy, làm thế nào để khôi phục mới là vấn đề trước mắt ta cần lo lắng nhất.” Dương Quỳnh nhìn tay của mình, vẫn còn trầm tư.