Mạc Phụ Đông Ly Cúc Nhị Hoàng
Chương 3 :
Ngày đăng: 21:19 20/04/20
Hoa Hương cùng Cửu Ngôn rùng mình một cái, chưa từng nghĩ tới, cung chủ cao cao tại thượng bễ nghễ thiên hạ, khi còn nhỏ thế nhưng phải trải qua những ngày tháng như vậy. Hắn cũng là bởi vì như thế nên mới có thể thống hận Tô Khê Nguyệt thân là đại thiếu gia, độc chiếm hàng vạn hàng nghìn sủng ái sao? Nếu thật sự là như thế, vậy hết thảy hành động hôm nay, là có thể hiểu được.
Bất quá những lời kế tiếp Tây Môn Lẫm Nhiên lại cho bọn hắn một đáp án hoàn toàn ngược lại.
“Ta lần đầu tiên nhìn thấy y khi đó là một đại thiếu gia được hàng vạn hàng nghìn sủng ái, còn ta mới bốn tuổi, nhưng lại bị buộc treo ngược lên trên cành? Y đang ở trong đình, lẳng lặng đọc sách, bên cạnh là mười mấy người hầu, mang theo nụ cười từ ái, trên bàn trước mặt y bày đầy điểm tâm cùng nước trái cây, mỗi một dạng đều là thứ ta chưa bao giờ được ăn qua, nhưng là y ngay cả nhìn cũng không nhìn một cái, tất cả chú tâm chỉ đặt ở trong sách, giống như một kim đồng hạ phàm vậy, mặc dù chỉ mới tám tuổi, cũng đã thấp thoáng khí chất phiêu dật nho nhã.”
“Sau đó, y nhìn thấy lần nữa là khi ta bởi vì nhìn lén mà làm đổ nước, kết quả ta không cẩn thận ngã trước mặt y. Rất nhiều người hầu xông lên quát mắng ta, sau đó y đi tới phía trước ngăn trở những người đó, còn cho ta mấy khối điểm tâm, nhưng là lúc ấy ta không có muốn, ta chán ghét y, cho dù có tham ăn, cũng không muốn ăn đồ của y. Ta ngẩng lên đầu, mang theo khuôn mặt xanh tím rời đi. Ta không biết sau này y từ đâu mà biết được thân phận của ta, y biết ta là đệ đệ cùng cha khác mẹ của mình, cho nên từ đó về sau, y liền thường xuyên đến tìm ta, mang cho ta đồ ăn, có đôi khi còn dạy ta học mấy câu trong sách, viết mấy chữ.”
Hoa Hương cùng Cửu Ngôn liếc mắt nhìn nhau, nghĩ thầm nói như vậy, vị đại công tử này là người rất tốt a. Hoàn toàn có thể được xưng tụng là huynh đệ tình thâm gương mẫu điển hình nha. Kia sau đó rốt cục có chuyện gì xảy ra mà làm cho cung chủ phải rời đi đây? Nếu như nói đại công tử vừa bắt đầu đã nghĩ muốn hại hắn, tại sao phải đối với hắn tốt như thế? Lấy thân phận hèn mọn của cung chủ khi đó, cho dù ngầm giết chết, cũng sẽ không có người hỏi một tiếng mới đúng chứ.
Bất quá nghi vấn này bọn họ dĩ nhiên không dám mở miệng, cũng may Tây Môn Lẫm Nhiên sau khi dừng lại một chút, lại từ từ nói tiếp.
“Ta dần dần bắt đầu thích y, mặc dù y cũng rất nhỏ, nhưng là rất có bộ dạng ca ca, có đôi khi ta phạm sai lầm, cũng sẽ bày ra sắc mặt nghiêm nghị, vẻ mặt cứng rắn để giáo huấn ta. Ta không sợ trời không sợ đất, ngay cả chết cũng không sợ, nhưng chỉ duy nhất y là ta sợ, chỉ cam tâm tình nguyện nghe theo duy nhất mình y. Ta còn nhớ được rất rõ ràng, vô số ngày trước đây, ta bị bắt phải đi bổ những núi củi như thế kia, sau đó tổng quản sẽ nói, Đại phu nhân sai bảo, trước khi mặt trời lặn không đem củi bổ xong, sẽ không được ăn cơm. Ta quá đói bụng, không thích cái tư vị này. Nhưng kể từ sau khi có y, ta liền không tái sợ hãi.”
Tây Môn Lẫm Nhiên nói tới đây, tựa hồ là đang nhớ lại một đoạn thời gian, bên khóe miệng thế nhưng treo lên một nụ cười, nhẹ nhàng, chậm rãi nói: “Bởi vì ta biết, y sẽ đưa cơm cho ta. Luôn là sau giờ Dậu, y một tay nhấc ngọn đèn nhỏ cũ kỹ, một tay khác cầm hộp gỗ, đưa bánh bao bánh bột mì, gà quay hun cá cho ta. Bởi vì có đôi khi sẽ bị vấp ngã, cho nên chưa bao giờ dám đưa nước canh đến cả. Sau khi ăn xong còn có hai khỏa hạt thông đường. Khi đó, ta cũng cảm giác, hạnh phúc của toàn bộ thế giới cũng không bằng ta. Tuy ta đây không hiểu được định nghĩa hạnh phúc nho nhỏ là như thế nào.”
Tây Môn Lẫm Nhiên chưa từng có một hơi nói nhiều lời như thế, hơn nữa những lời này còn hết sức cảm tính, Hoa Hương yên lặng nghe, vành mắt đều có chút đỏ. Cửu Ngôn mặc dù vẫn là trấn định, nhưng giữa lông mày cũng toát ra một tia động dung. Bọn họ cũng muốn biết sau này đến tột cùng là có chuyện gì xảy ra, nhưng Tây Môn Lẫm Nhiên không có nói nữa.
Hắn chẳng qua là liên tục che thấp thanh âm của mình: “Tại sao vậy chứ? Sau tại sao lại muốn để cho ta biết bộ mặt thật của ngươi chứ? Ta có thể rời nhà đi, ta thậm chí có thể chết, chỉ cần trời cao có thể lừa gạt ta đến cùng, ta cho dù chết, cũng là hạnh phúc, nhưng vì cái gì lại muốn tàn nhẫn như vậy, tại sao muốn để ta biết ngươi không phải là hảo ca ca, mà là một tiểu nhân ác độc từ đầu đến cuối, ngụy quân tử. Tại sao muốn để cho ta biết chứ?”
Sau đó chính là yên lặng thật lâu, hắn không nói, Hoa Hương cùng Cửu Ngôn dĩ nhiên không dám hỏi. Qua thật lâu, trên mặt Tây Môn Lẫm Nhiên dần dần khôi phục vẻ mặt lãnh đạm trước sau như một, sau đó hắn đứng lên, bước đi thong thả, nước chảy mây trôi từ từ rời đi. Giống như lời nói mới vừa kia của hắn, chỉ như gió và mây, trời và đất, cây cối cùng hoa cỏ biết, thật giống như nói xong những lời đó, hắn liền biến trở về một cung chủ nghiêm nghị như trước.
Hoa Hương cùng Cửu Ngôn không dám thở mạnh, bọn họ không thể vào lúc này đi đến trước mặt cung chủ chịu chết. Vì vậy cho đến sau khi Tây Môn Lẫm Nhiên rời đi thời gian rất lâu, hai người mới dám từ trong bụi cỏ chui ra, trên người trên mặt cũng dính đầy rễ cây, chật vật nói không nên lời.
Thời điểm bổ xong đống củi kia, đã là lúc sao đầy trời.
Tô Khê Nguyệt xoa xoa mồ hôi trên trán, cười khổ một cái, hiện tại hẳn cũng là giờ Dậu rồi, bụng đã sớm đói kêu ọc ọc, khí lực cũng giống như dùng hết rồi, thân thể run nhẹ, dạ dày có chút khó chịu. Y thở dài, canh giờ này, chắc chẳng còn người nào có ý định để phần cơm cho mình nữa đâu.
Nhẹ nhàng ôm bụng trở về, bước chân luôn luôn nhẹ nhàng giờ có chút lảo đảo, Tô Khê Nguyệt cười khổ một tiếng, tự nhủ: “Giang Phong a, ngươi nếu lại sai tổng quản lăn qua lăn lại ca ca nhiều lần như vậy nữa, ta liền chưa già đã chết yểu mất.” Vừa nói, nhìn thấy ngọn đèn dầu trong nhà gỗ nhỏ kia, trong lòng từ từ dâng lên một tia ấm áp.
Trở lại trong phòng, một vị phụ nhân ngồi ở trên giường khâu vá sửa lại y phục, tóc hơi bạc, ngẩng đầu lên, gương mặt cùng đầu tóc kia thực không tương xứng chút nào, nhìn qua cũng chỉ mới trên dưới bốn mươi tuổi, bất quá bên khóe mắt đã có rất nhiều nếp nhăn, cho nên thanh âm vừa vang lên thì khuôn mặt cũng hiện ra nhiều sầu khổ. Nàng thấy Tô Khê Nguyệt trở lại, thản nhiên nói: “Trên bàn, ta để dành cho ngươi một chén canh, ngươi uống đi, thức ăn khác, cũng không dám cho ngươi.”
Tô Khê Nguyệt đáp một tiếng, lộ ra nụ cười cảm kích, nhẹ giọng nói: “Vú, đêm đã khuya, ngươi sớm đi nghỉ đi, có việc gì, ngày mai lại làm tiếp cũng không muộn. Dù sao Giang Phong trở lại cũng chỉ là muốn trả thù ta, hắn sẽ không quá đáng với ngươi đâu.” Vừa nói, vừa đến bên cạnh bàn, chỉ thấy trên bàn đặt một chén súp lạnh, không còn nhìn rõ màu gì nữa, y cảm thấy dạ dày lại quặn lên một cái nữa, thở dài, rốt cuộc vẫn là không có uống.
Cửu Ngôn rốt cục vào phòng, bất quá hắn rất nhanh lại lui ra ngoài. Bởi vì không được tự nhiên lắm.
Vốn Tô Khê Nguyệt nên bị cung chủ hành hạ lại lẳng lặng nằm trên giường, sắc mặt vô cùng thống khổ, không biết chuyện còn tưởng rằng y bị cung chủ hành hạ thành như vậy. Mà từ trước đến giờ cung chủ lãnh đạm vô tình, luôn luôn kêu gào mình muốn báo thù, lúc này so với tình yêu cuồng nhiệt của một thiếu niên tuổi mới lớn lại chẳng thua kém chút nào, chẳng những một đầu ngón tay cũng không có hạ xuống, mà còn không ngừng vây quanh lấy người ta hỏi han ân cần, vẻ mặt kia không phải là vẻ mặt đối đãi cừu nhân, ngay cả đối với hai bậc thân sinh thành có khi cũng chỉ như thế này mà thôi.
Thật ra thì Cửu Ngôn nghĩ như vậy tuyệt đối là nói ngoa.
Tây Môn Lẫm Nhiên rất khẩn trương quả là không sai, nhưng vẫn chưa đến tình trạng là hỏi thăm ân cần lắm, hắn chẳng qua là ngồi ở bên giường cau mày nhìn Tô Khê Nguyệt, vẻ mặt cũng theo tiếng rên rỉ của Tô Khê Nguyệt mà biến ảo không ngừng. Dĩ nhiên, nếu như lấy kinh nghiệm của hắn từ trước đến nay mà xem xét, đây tuyệt đối có thể được xem như là cẩn thân hỏi han.
Hoa Hương nha đầu chết tiệt này tại sao còn chưa trở lại chứ? Sai nàng đi thỉnh Khương đại phu, cũng không phải bảo nàng hồi cung. Cửu Ngôn trong lòng hung hăng oán trách, mới vừa nghĩ tới đây, đã nhìn thấy Hoa Hương kéo một lão đầu tử thở hỗn hển chạy vào, vừa chạy còn vừa hỏi: “Như thế nào? Tô công tử thế nào? Không phải là đã không tốt rồi chứ?”
“Ngươi mới không tốt.” Tây Môn Lẫm Nhiên gân xanh nổi lên, thật là không nghĩ tới, thị nữ tâm phúc bên cạnh mình lại là một kẻ miệng quạ, mở miệng là nói điều xui xẻo, làm sao trước kia lại không phát hiện ra chứ? Nếu không đã sớm một cước đá đi, đem nàng cấp cho thuộc hạ rồi.
“Nga, cung chủ, nô tỳ thấy… thấy y mới vừa rồi có bộ dạng vô cùng thống khổ, còn tưởng rằng… Còn tưởng rằng bị đau bụng cấp chứ.” Hoa Hương le lưỡi, nghĩ thầm cung chủ a, ngươi liền giống như bị dọa chết khiếp vậy, nếu quan tâm người ta, tại sao còn bày ra bộ mặt như thế kia, chỉ mong lần này ngươi có thể nhận rõ tâm ý của mình, đừng giằng co nữa, ngươi hành hạ Tô công tử, căn bản là hành hạ trái tim của ta cùng Cửu Ngôn còn có Tây Môn tổng quản nữa. Đồng thời trong lòng tiểu nha trở mình xem thường.
Khương Đại phu đem tay đặt lên mạch của Tô Khê Nguyệt, chuẩn bệnh hồi lâu, mới mờ mịt ngẩng đầu lên nói: “Thật kỳ quái, mạch tượng của vị công tử này quả thật vô cùng kỳ quái, lão phu nửa đời làm nghề y, nhưng là lần đầu gặp phải mạch tượng kỳ quái như vậy.”
“Kia rốt cuộc như thế nào? Có thể hay không… không tốt?” tâm Tây Môn Lẫm Nhiên đột nhiên đập thịch một nhịp, trán đã rịn đầy mồ hôi. Nhìn Tô Khê Nguyệt đang nằm trên giường một chút, hắn vẫn không quên lớn tiếng biện hộ: “Ngươi đừng suy nghĩ nhiều, ta là sợ ngươi bị chết quá sớm, đến lúc đó ta làm sao có thể cam tâm để ngươi chết dễ dàng như vậy được chứ.”
“Nói không ra.” Lão đại phu lắc đầu: “Mạch tượng này lúc thì hư lúc thì thực, nếu nói là hảo, thế nhưng hình như nó lại có dấu hiệu bị trúng độc. Nếu nói là nó hư, nhưng thân thể vị công tử này gầy yếu, vốn không thể chẩn ra loại mạch tượng này, nhưng lão phu đoán, theo như mạch của y thì hình như bị vấn đề về khí huyết, kỳ quái a, thật là quá kỳ quái.”
“Kia rốt cuộc là tốt hay là xấu hả?” Tây Môn Lẫm Nhiên nóng nảy, Khương đại phu này được coi là danh y hiện tại, nếu ngay cả lão cũng chẩn không ra mạch tượng, đây không thể coi là chuyện nhỏ. Vào giờ khắc này, trong lòng hắn bỗng nhiên dâng lên sợ hãi cùng lo âu khôn cùng, nhưng lại bị hắn cố ý xem nhẹ.
“Không rõ, chỉ có thể chờ đợi thêm chút nữa.” Lão Đại phu đứng lên, lắc đầu trịnh trọng nói: “Binh lai tương đáng thủy lai thổ yểm, (binh đến tướng ngăn, nước đến đất cản) xem từng chút từng chút để coi bệnh tình phát triển như thế nào, nếu không cung chủ có thể thỉnh danh phu nổi tiếng khác xem một chút, lão phu hiện tại, thật sự không có biện pháp cao minh gì.”
“Cái gì là xem từng chút từng chút? Y bây giờ đang nằm rên rỉ ở đây rồi, ngươi cứ lấy phương pháp binh đến tướng ngăn, nước đến đất cản đi.” Tây Môn Lẫm Nhiên nóng nảy, lôi kéo Khương lão đại phu lại bắt đầu hỏi.
Khương Đại phu kỳ quái nhìn hắn một cái, một hồi lâu mới ha hả cười một tiếng, lắc đầu nói: “Cung chủ, công tử đau bụng, chẳng qua là đói mà thôi. Lão phu là không biết cung chủ cùng vị công tử này rốt cuộc là quan hệ như thế nào. Nhưng cung chủ nếu muốn để cho công tử sống, tốt nhất vẫn là không nên để công tử phải lao lực vất vả như vậy nữa. Về việc đau bụng này, nga, này trên bàn còn có một chén bánh trôi đâu rồi, bất quá không thể cho y ăn, dạ dày y sợ chịu không nổi, để cho phòng bếp chuẩn bị một chén cháo trắng cùng mấy món điểm tâm là được.”
“Còn không mau đi chuẩn bị.” Tây Môn Lẫm Nhiên trừng mắt liếc Hoa Hương bên cạnh, ánh mắt giết người thế kia thực khiến cho da đầu tiểu nha hoàn có chút tê dại. Đáp ứng rồi vội vàng chạy đi luôn.
Còn không đợi tới cửa, chỉ nghe thấy chủ tử lại là một tiếng rống: “đợi một chút, trở lại.” Bị làm cho sợ, nàng vội vàng ngừng cước bộ, không giải thích được quay đầu lại nhìn cung chủ nhà mình, nghĩ thầm lại thế nào? Lại nháo cái gì nữa đây