Mạc Phụ Hàn Hạ

Chương 111 :

Ngày đăng: 21:05 18/04/20


Mộc Hàn Hạ sửng sốt, Lâm Mạc Thần cũng ngước mắt nhìn Trình Vi Vi.



“Trước kia tôi học Lục Trung.” Mộc Hàn Hạ đáp.



Trên mặt Trình Vi Vi lộ ra nụ cười ngọt ngào:“Tôi học cùng khối với cô, nhưng không cùng lớp.”



Mộc Hàn Hạ “à” một tiếng, cũng cười:“Hạnh ngộ.” Gặp được bạn học, tâm tình của cô hơi phức tạp, nhưng luôn cảm thấy ấm áp, cuộc sống và người những năm tháng đó đã cách xa rồi, nhưng cô suy nghĩ trong đầu một vòng, cũng không có chút ấn tượng nào với vị Trình đại tiểu thư này.



Không ngờ Trình Vi Vi lại cười nói:“Khi đó cô là nhân vật phong vân, cô không biết tôi, nhưng tôi biết cô.”



Mộc Hàn Hạ hơi run sợ, cũng chú ý tới ánh mắt của Lâm Mạc Thần dừng trên người cô, cô chỉ thản nhiên cười, khoát tay nói:“Bạn học, hảo hán không đề cập tới những chuyện năm xưa.”



Trình Vi Vi khúc khích cười:“Cô vẫn thú vị như vậy. Hiện tại cô làm việc ở đâu?” Mộc Hàn Hạ đáp:“Tôi làm ở Nhạc Nhã.”



Hai người lại hàn huyên mấy câu, rồi Mộc Hàn Hạ đứng dậy tạm biệt, không quên mang theo hai túi đồ uống lớn của mình. Trình Vi Vi ngẩng đầu, nhìn bóng dáng gầy gò và mệt mỏi của Mộc Hàn Hạ, một lát sau mới hỏi:“Jason, sao anh lại ở bên cạnh cô ấy?”



Lâm Mạc Thần cũng liếc mắt nhìn bóng dáng của Mộc Hàn Hạ, lời ít mà ý nhiều:“Đêm đó người gọi xe cấp cứu đưa chúng ta đến bệnh viện là cô ấy.”



Trình Vi Vi “a” một tiếng, nói:“Sao anh không nói sớm! Em nên cảm tạ cô ấy.” Mắt lộ ra vẻ hối hận.



Lâm Mạc Thần lãnh đạm nói:“Không cần, anh đã cảm tạ rồi.”



“Ừ, vậy là tốt rồi.” Trình Vi Vi tự động lý giải anh “cảm tạ” là cho chi phiếu, biểu tình trở lại bình thường, nhưng nghĩ một lúc lại ngập ngừng nói:“Không đúng, không phải anh nói, người giúp chúng ta chỉ là một nhân viên bán hàng thôi sao?”



“Cô ấy vốn là nhân viên bán hàng.”



Trình Vi Vi lộ ra biểu tình vô cùng kinh ngạc, im lặng một lát, cảm thán nói:“Em thực sự không nghĩ tới hiện tại cô ấy lại thành như vậy. Khi đó cô ấy thực sự là nhân vật phong vân, nhiều lần thi đều đứng đầu, là lớp trưởng, phó chủ tịch hội học sinh, có rất nhiều người ủng hộ cô ấy, nam sinh theo đuổi cô ấy cũng rất nhiều. Khi đó tất cả mọi người đều nghĩ cô ấy sẽ thi vào Bắc Đại hoặc Thanh Hoa.”



Lâm Mạc Thần nhìn cô ta, ánh mắt sắc bén trong suốt:“Sau đó thì sao?”




Anh ta đã từng ly hôn,nghe nói người vợ kết tóc se tơ năm đó cũng là công nhân trong siêu thị, hiện tại không biết đã đi nơi nào. Nghe nói mấy năm nay, anh ta từng qua lại với hai người bạn gái, ở chung không được bao lâu đều chia tay.



Cô nghiêng đầu lại nhìn thấy tập tài liệu kia.



Anh ta đem giấc mơ của cô giao vào tay cô, chỉ cần cô nắm chặt là có thể đạt được.



Sáng sớm.



Mộc Hàn Hạ thức dậy rất sớm, sớm chạy tới bên cạnh sân vận động, chạy đến mức cả người ướt đẫm mồ hôi. Không nghĩ tới Mạnh Cương còn đến sớm hơn cô, trong buổi sáng mờ mờ, anh ta mặc chiếc áo phông và quần đùi màu đen, đang luyện tập dụng cụ thể hình.



Mộc Hàn Hạ đứng tại chỗ một lát, rồi đi qua:“Mạnh tổng.”



Anh ta dường như đoán được cô sẽ đến sớm như vậy, cũng đoán được cô sẽ thức trắng đêm không ngủ, cầm lấy khăn mặt lau mồ hôi, dịu dàng nói:“Chào buổi sáng.”



Mộc Hàn Hạ im lặng.



Anh ta quay đầu nhìn cô mỉm cười:“Đã chọn xong trường học chưa?”



“Chưa ạ.” Cô đáp.



Anh ta ngồi xuống, vỗ vào bậc thang bảo cô ngồi xuống, nhưng Mộc Hàn Hạ vẫn đứng yên.



Anh ta nhìn cô một cái, im lặng trong chốc lát, chậm rãi nói:“Tôi thấy nên chọn đại học Giang Thành, đó là trường đại học tốt nhất. Học xong đại học, cô muốn học tiếp nghiên cứu sinh cũng được. Tôi có một căn nhà ở bên cạnh đại học Giang Thành, sau này cô sẽ ở đó, nhưng xuất ngoại lại cách tôi quá xa. Cô nghĩ xem muốn đi nước nào, tôi sắp xếp thời gian đưa cô đi.”



Mộc Hàn Hạ luôn im lặng, lúc này đột nhiên nói:“Mạnh tổng, anh đang sắp đặt cuộc sống của tôi sao?”



Mạnh Cương nhìn cô im lặng, Mộc Hàn Hạ cũng vậy. Một lát sau, anh ta đột nhiên giơ tay kéo cô qua, Mộc Hàn Hạ hoảng hốt, cả người đã bị anh ta kéo đến giữa hai chân anh ta. Anh ta nhìn cô, khóe mắt đã có nếp nhăn mờ nhạt, ánh mắt đen tối mà âm trầm.