Mạc Phụ Hàn Hạ

Chương 115 :

Ngày đăng: 21:05 18/04/20


Quản lý thông báo nơi tổ chức bữa tiệc là ngay tại bờ sông cách công ty không xa, Mộc Hàn Hạ chưa từng đi qua, nghe nói là một hội sở cao cấp.



Chạng vạng, Mộc Hàn Hạ đã tới, ngọn đèn bên bờ sông đã được bật sáng, trong sân hội sở cành cây uốn lượn, thanh nhã yên tĩnh.



Mộc Hàn Hạ nghĩ mình là người đầu tiên đến, khẽ đẩy cửa phòng ra, không ngờ bên trong đã có một người ngồi.



Mạnh Cương ngồi hút thuốc bên cửa sổ. Hôm nay anh ta mặc áo Polo màu trắng, quần dài đen, đường nét đơn giản, cơ thể cường tráng. Anh ta nhìn thấy cô, ánh mắt hơi híp lại.



Mộc Hàn Hạ giật mình, nhưng trên mặt vẫn nở nụ cười:“Chào Mạnh tổng.”



“Ừ.”



Mộc Hàn Hạ tìm ghế ngồi xuống, trong phòng yên tĩnh, Mạnh Cương im lặng hút thuốc, Mộc Hàn Hạ mắt nhìn mũi.



“Gần đây làm việc thế nào?” Anh ta hỏi.



“Rất tốt.” Mộc Hàn Hạ nhợt nhạt cười,“Công việc đều rất thuận lợi, tôi còn đọc được rất nhiều tư liệu, học được không ít thứ.”



“Vậy là tốt rồi.”



Lại im lặng.



Một lát sau, Mộc Hàn Hạ hỏi:“Mạnh tổng gần đây nghỉ ngơi tốt chứ? Thân thể ngài thế nào?”



“Khá tốt. Tôi không phải là một người đàn ông vì chuyện tình cảm riêng tư mà ảnh hưởng tới công việc và cuộc sống.”



Mộc Hàn Hạ không dám trả lời, cúi đầu giả ngu im lặng.



Đúng lúc này có người gõ cửa bước vào, là trợ lý Tiểu Trần của Mạnh Cương. Anh ta liếc mắt nhìn hai người im lặng trong phòng, mặt không đổi sắc nói:“Mạnh tổng, khách sẽ lập tức đến.”



Hôm nay Mạnh Cương mở tiệc chiêu đãi mọi người trong Cục công thương. Anh ta ngồi bên cạnh Phó cục trưởng, tiếp đến là những người khác, Mộc Hàn Hạ và Tiểu Trần ngồi ở vị trí cuối cùng châm trà rót nước. Khi nói chuyện, Mạnh Cương nói một câu đơn giản:“Đây là Hàn Hạ ở bộ phận thị trường của chúng tôi.” Lập tức có người trêu ghẹo:“Aiz, nhân tài dưới tay Mạnh tổng lớp lớp xuất hiện, mỗi lần đều mang theo những cô gái xinh đẹp đến.”



Mọi người cười vang, trong mắt Mạnh Cương cũng chứa ý cười nói:“Nói bậy, mấy năm nay đều là Tiểu Trần đi theo tôi, khi nào mang theo cô gái tới uống rượu với mấy người chứ? Hàn Hạ, trước phạt anh ta ba chén rượu.”



“Vâng.” Mộc Hàn Hạ cũng cười rót rượu.



Ăn uống linh đình, cả khách và chủ đều vui vẻ.



Đây vẫn là lần đầu Mộc Hàn Hạ tham dự chuyện này, nên không dám nói nhiều, cô cũng không phải là cô gái mượn cơ hội tiến tới, nhưng cũng đủ khôn ngoan ngọt ngào, cho nên cũng khá hòa hợp, tuy vậy vẫn có người nhanh chóng tìm cô uống rượu.



“Mỹ nữ, hôm nay Mạnh tổng mang em đến đấy, dù sao cũng phải uống với bọn anh một ly chứ?”
Mộc Hàn Hạ ngồi phía sau đã co rúm người lại, bọc chặt trong áo vest của anh ta, tựa vào một góc xe, tấp giọng nói:“Cám ơn anh, Lâm Mạc Thần.”



Lâm Mạc Thần im lặng khởi động xe.



Xe đi trên cầu vượt, toàn thành phố đã lên đèn, Lâm Mạc Thần mở cửa kính xe, gió từ từ thổi vào, Mộc Hàn Hạ ngồi thẳng, lặng lẽ nhìn bên ngoài cửa sổ.



“Có muốn báo cảnh sát không?” Anh ta hỏi.



Mộc Hàn Hạ im lặng đáp:“Không.”



Một lát sau, cô nói tiếp:“Anh ta vẫn chưa thực hiện được.”



“Cô không phải là người ngu ngốc, tại sao lại không bảo vệ được mình?” Anh ta nói.



“Là tôi quá ngây thơ.” Mộc Hàn Hạ đáp,“Trên đời nào có nhiều vận khí tốt như vậy. Về sau tôi sẽ bảo vệ mình thật tốt, anh đừng nói nữa.”



Anh ta liếc nhìn cô, sau đó thực sự trên đường đi không nói nữa.



Lâm Mạc Thần không nghĩ tới Mộc Hàn Hạ lại ở một nơi như vậy, anh ta biết cô không giàu có, nhưng ít nhất cũng là xuất thân trong một gia đình khá giả.



Nhà ngang hoang tàn, đường đất, cỏ dại, bẩn thỉu cũ kĩ sắp mục nát, không có đèn đường, cũng không có bất cứ bóng người nào.



Nơi này còn cách nhà Mộc Hàn Hạ một đoạn, nhưng con đường cũng không bằng phẳng,



Mộc Hàn Hạ nói:“Tôi xuống xe ở đây thôi, phía trước khó đi lắm.”



Lâm Mạc Thần liếc nhìn con đường tối om phía trước nói:“Phía trước đi như thế nào? Tiếp tục đi thẳng à?”



Mộc Hàn Hạ đành đáp:“Ừ.”



Con đường xóc nảy, đèn xe lung lay chạy tới dưới nhà cô.



Lâm Mạc Thần ngừng xe, hai tay vẫn đặt trên vô lăng, nhìn cô từ kính chiếu hậu, Mộc Hàn Hạ cởi áo vest cười nói:“Cám ơn anh. Tôi lên nhà đây.”



“Ừ.”



Chờ cô đi vào trong tòa nhà, Lâm Mạc Thần ngẩng đầu nhìn tòa nhà có tầng có đèn, có tầng không, còn tiếng bước chân của cô trong đem khuya tại xóm nghèo này vô cùng rõ ràng, cuối cùng cô dừng ở tầng cao nhất, anh ta nghe thấy tiếng cô lấy chìa khóa mở cửa, cuối cùng đóng cửa lại.



Lâm Mạc Thần nhìn ngọn đèn nhà cô được bật sáng rồi mới từ từ lái xe rời đi.