Mạc Phụ Hàn Hạ

Chương 23 :

Ngày đăng: 21:05 18/04/20


Xe đi về hướng đông ra khỏi thành Bắc Kinh, đồng ruộng và rừng cây trải dài, tươi tốt xanh biếc. Bầu trời trong xanh, đám mây phiêu bồng, lúc này Mộc Hàn Hạ mới phát hiện hóa ra bầu trời Bắc Kinh còn xanh hơn thành phố Giang.



Lâm Mạc Thần lái chiếc Cayenne chạy trên đường quốc lộ rộng rãi. Trên xe ngoài Mộc Hàn Hạ, còn có Trần Chi Đạc của bộ phận thiết kế và Phương Khôn của bộ phận vận hành. Hôm nay bọn họ đến nhà máy tham quan. Trên đường mọi người trò chuyện, không khí thoải mái.



Xe tiến vào khu nhà máy, Mộc Hàn Hạ mới phát hiện nhà máy này của Lâm Mạc Thần không hề nhỏ, ngẩng đầu nhìn nhà xưởng màu trắng đứng sừng sững, sạch sẽ chỉnh tề.



Cô xuống xe đứng nhìn, Lâm Mạc Thần đi tới:“Đang nhìn cái gì vậy?”



Cô cảm thán:“Lớn quá, Jason à, anh tính thành lập đế quốc trang phục sao?”



“Mắt không hề tệ. Theo tôi vào đi.”



Hôm nay ba người bọn họ đến đều có chuyện quan trọng, chỉ có Mộc Hàn Hạ đến đây tham quan học tập thôi. Đi hơn một tiếng hết cả nhà máy, nhất là sau khi xem xong nhà kho và sản phẩm được chất đống chỉnh tề, cô đã thực sự có ý tưởng.



Cô đại khái hiểu được con đường phong cách Lâm Mạc Thần muốn chạy theo. Đầu tiên chất lượng quần áo ở nơi này đều rất tốt, nhất là vật liệu và chế tác, tuyệt đối không có xuất hiện tình huống làm cẩu thả trước đó anh ta khinh bỉ. Phong cách của anh ta vẫn giống như hàng hóa từng cung cấp cho Vĩnh Chính, thời trang, ngắn gọn, hào phóng. Giá cả chắc chắn đắt hơn so với những bộ quần áo bình thường cô nhìn thấy trong thành phố, nhưng cũng không đắt hơn quá nhiều.



Dựa vào trực giác, Mộc Hàn Hạ cảm thấy hàng hóa này rất tốt, hơn nữa cũng không nghĩ ra được trên thị tường có nhãn hiệu nào có phong cách tương tự có thể cạnh tranh được.



Khi trở lại phân xưởng chính, bọn Lâm Mạc Thần đều đã ở đó, Phương Khôn ngẩng đầu nhìn cô cười hỏi:“Thế nào? Sản phẩm của công ty chúng ta có phải rất tốt hay không?”



“Vô cùng tốt.” Mộc Hàn Hạ đáp:“Tôi nhìn là muốn mua.”



Lâm Mạc Thần đang nói chuyện với Giám đốc sản xuất ngẩng đầu liếc mắt nhìn cô.



“Cô có biết không? Nhân viên như chúng ta có thể mua được chiết khấu chỉ còn 4% đấy. Cô xem có thích bộ nào thì chọn vài bộ đi. Chờ ngày khai trương không chừng sẽ nhanh chóng bán hết, muốn cũng chả mua được,“ Phương Khôn nói.



“Thật sao?” Mộc Hàn Hạ động tâm,“Vậy tôi cũng đi chọn đây.”



Phương Khôn cười nói với Lâm Mạc Thần:“Jason, còn cả anh nữa. Chúng tôi đã thương lượng xong rồi, ngày khai trương tất cả mọi người phải mặc quần áo công ty. Anh là ông chủ, phải làm gương đấy.”



Lâm Mạc Thần đáp:“Được.” Nhìn về phía Mộc Hàn Hạ:“Đi chọn cho tôi hai bộ.”




Đôi mắt Lâm Mạc Thần yên tĩnh.



Anh ta biết cô thông minh nhạy bén, nhưng toàn bộ trù tính của anh ta, sau khi cô xem xong ngành sản xuất không ngờ lại hiểu rõ toàn bộ.



Anh ta im lặng nở nụ cười nói:“Cô nói nhiều như vậy, đối với tôi thực ra chỉ có một sách lược.”



Mộc Hàn Hạ ngẩn ra hỏi:“Là cái gì?”



“Không phải khi ở Nhạc Nhã cô đã nhìn thấu rồi sao?”



Mộc Hàn Hạ nhất thời như lọt vào trong sương mù, hai người cách nhau rất gần, anh ta lại đứng ở sau lưng cô, cô dường như có thể cảm nhận được hơi thở trong ngực anh ta, trái tim cũng đập nhanh:“Tôi không rõ.”



Anh ta đáp:“Tất cả buôn bán, tất cả theo đuổi lợi ích, người thắng cho tới bây giờ chỉ có một cách: thành lập theo sản phẩm của cô, đến mục tiêu khách hàng của cô, con đường ngắn nhất, chính xác nhất. Còn chưa hiểu sao? Tôi chỉ sản xuất cho khách hàng mục tiêu của tôi, hàng hóa cảm thấy hứng thú nhất hoặc là thiếu hụt nhất. Vị trí tôi mở cửa hàng là nơi bọn họ dễ nhìn thấy nhất, tôi chọn cất vào kho hàng, cách trang trí để giảm bớt chi phí trung gian. Tôi làm tất cả những điều này chính là dùng khoảng cách ngắn nhất đưa sản phẩm chuẩn xác nhất đến tay khách hàng, còn tôi ở giữa sẽ đạt được lợi ích lớn nhất. Lần cô suýt bán vải thành công ở Nhạc Nhã cũng không có gì khác với trước kia tôi bán hoa quả ở Mĩ.”



Mộc Hàn Hạ sửng sốt, anh ta lại chăm chú nhìn cô. Một lát sau, cô bỗng nhiên nở nụ cười gật đầu:“Hiểu rồi. Tôi sẽ nhớ kĩ.” Nói xong xoay người, cầm lấy bút và vở viết thật nhanh.



Trong mắt Lâm Mạc Thàn khẽ hiện lên ý cười. Anh ta nhìn thấy sự rực rỡ linh động trong đôi mắt cô, nhìn chiếc cổ khi cô cúi xuống, đường nét trắng ngần sạch sẽ, còn có cảm giác mềm mại của trẻ con.



Lâm Mạc Thần nâng tay lên, ngón tay khẽ chạm vào cổ cô.



Mộc Hàn Hạ hơi đờ người, cảm thấy tê dại như nước chảy, từ chỗ ngón tay anh ta chạm vào lan tỏa ra khắp toàn thân.



Cô vẫn không động đậy.



Tiếng nói trầm thấp của Lâm Mạc Thần vang lên bên tai cô:“Còn vấn đề gì không?”



“Vâng, tôi đang xem lại.”



Bóng đêm và ánh sáng vấn vít bên hai người, tất cả điều này trong màn đêm yên tĩnh thật không tệ. Tuy vậy trong đêm khuya, một góc thành phố to lớn chỉ có hai người bọn họ dựa vào nhau gần như vậy, tiếp tục bàn về lợi nhuận và trù tính, lộ ra dã tâm trong ý chí. Cảm giác này chân thật và gần gũi đến thế.