Mạc Phụ Hàn Hạ

Chương 26 :

Ngày đăng: 21:05 18/04/20


Người làm chủ hôm nay là Trương tổng cười nói:“Đây là một người bạn của tôi, cô Tiết. Cô ấy cũng giống như Lâm tổng, đều từ nước Mĩ trở về gây dựng sự nghiệp. Tôi làm chủ bữa tiệc hôm



nay nên cũng mời cô ấy tới.”



Cô Tiết kia đứng lên, bắt tay với Lâm Mạc Thần:“Xin chào, Lâm tổng, tôi là Tiết Ninh. Anh có thể gọi tôi là Serena.”



Lâm Mạc Thần thản nhiên cười, bắt tay với cô ta:“Xin chào Serena.”



Tiết Ninh khẽ cười:“Jason, tôi đã nghe đại danh anh khi ở Mĩ.”



Trương tổng ở bên cạnh nói chen vào:“À? Cô Tiết tố nghiệp đại học Cornell, chẳng lẽ khéo như vậy, hai người là bạn học?”



Lâm Mạc Thần đáp:“Tôi tốt nghiệp đại học Colombia.”



Bên cạnh có người cười nói:“Đều là sinh viên nước ngoài hàng hiệu, thật lợi hại.”



Tiết Ninh cười yếu ớt, cũng bắt tay với Mộc Hàn Hạ:“Quản lí Mộc, hạnh ngộ.”



Đầu tiên chỉ nhìn thấy cô ấy ngồi trong góc đã bị kinh động vì dung mạo xuất chúng, lúc này chính thức đối mặt, Mộc Hàn Hạ vẫn choáng váng.



Chạm vào ánh mắt dịu dàng của cô ấy, trong lòng Mộc Hàn Hạ hơi chấn động cười nói:“Xin chào, Serena.”



“Lâm tổng, cô Tiết, mời ngồi.” Trương tổng nói.



Tiết Ninh ngẩng đầu nhìn vào mắt Lâm Mạc Thần, anh ta hơi cúi người, ý bảo cô đi trước. Tiết Ninh mỉm cười, ánh mắt sáng lấp lánh. Hai người cùng đi qua ngồi xuống.



Trong phút chốc, trong đầu Mộc Hàn Hạ lướt qua ý niệm mãnh liệt: hai người kia thoạt nhìn thật xứng đôi.



Ăn uống linh đình, trò chuyện vui vẻ.



Từ góc độ của Mộc Hàn Hạ, Lâm Mạc Thần vì uống rượu nên mặt cũng đã hơi đỏ, ngồi giữa một đám thương nhân, dung mạo càng tuấn lãng, diện mạo hiên ngang. Thỉnh thoảng anh ta cũng sẽ khẽ cười với Tiết Ninh bên cạnh. Không biết hai người nói gì, mặt Tiết Ninh cũng đỏ, trong mắt tràn đầy ánh sáng.
Mộc Hàn Hạ cũng không muốn nhìn thêm nữa.



Anh ta đi đến trước bàn cô, nhìn lướt qua xung quanh, cuối cùng vẫn ngồi xuống.



“Có việc?” Mộc Hàn Hạ hỏi.



Ánh mắt anh ta lành lạnh nhìn cô:“Hơn nửa đêm, ở một thành phố xa lạ, cô một mình chạy ra ngoài, xảy ra chuyện ai chịu trách nhiệm đây?”



Mộc Hàn Hạ cười:“Xin lỗi. Tôi thấy nơi này gần khách sạn, cũng đông người. Dựa vào kinh nghiệm ăn khuya phong phú của tôi, không có chuyện gì đâu. Vậy anh có muốn ăn một chút không?”



“Không cần.”



Mộc Hàn Hạ cũng không mời nữa, lại gọi một phần cà anh ta thích ăn. Một lát sau đồ được mang lên, cô tháo đũa, cẩn thận cọ sạch, đưa cho anh ta:“Thử đi. Hương vị cũng không tệ lắm.”



Anh ta liếc cô một cái, nhận lấy, nếm một miếng.



Hai người cứ như vậy cùng nhau ăn khuya, không đề cập đến chuyện tối nay cũng như Tiết Ninh. Dưới ngọn đèn êm dịu, khói nướng lượn lờ, có người đi xe đạp qua chỗ bọn họ, Mộc Hàn Hạ thỉnh thoảng ngẩng đầu cười với anh ta, ăn ngon miệng vô cùng mĩ mãn.



Lâm Mạc Thần vốn tỉnh bơ đến, không nghĩ tới cuối cùng mình lại tự nhiên như mấy thanh niên trẻ tuổi, ngồi ăn đồ nướng với cô ở đầu đường. Trong lòng anh ta xuất hiện một ngọn đèn bình yên.



Ăn xong, Mộc Hàn Hạ đi trả tiền, Lâm Mạc Thần bỏ tiền mua khăn. Hai người đi theo ánh đèn nhỏ trên con đường, đêm dài vắng người, đi đến khách sạn sáng rực, Mộc Hàn Hạ nhớ tới buổi tối cuối cùng hai người gặp nhau ở thành phố Giang, cũng im lặng đi như vậy, sau đó anh ta không chút lưu tình cho cô một dao.



Nếu người đàn ông này không lên tiếng, bạn vĩnh viễn không nhìn thấu được lòng anh ta.



Tới phòng Mộc Hàn Hạ, cô ngẩng đầu nhìn anh ta:“Ngủ ngon, Jason.”



Lâm Mạc Thần nhìn cô, cặp mắt kia giống như đêm đen.



“Ngủ ngon, Summer.”