Mạc Phụ Hàn Hạ
Chương 211 :
Ngày đăng: 21:06 18/04/20
Thực ra Mộc Hàn Hạ cũng chưa ăn cơm tối, nhưng cô đứng yên không nhúc nhích, cô không muốn ăn cơm riêng với anh ta.
“Tôi ăn rồi. Nếu không anh ăn trước đi, ăn xong rồi bàn chuyện.”
Anh nhìn cô, thản nhiên nói:“Không sao, anh là ông chủ. Anh ăn cơm, em cũng phải ở bên cạnh bưng trà rót nước cho anh.”
Mộc Hàn Hạ:“...” đành phải đi theo anh lên xe.
Trước kia khi ăn cơm cùng anh ta luôn là ở tiệc tùng, hoặc nhà ăn sa hoa, nhưng không ngờ hôm nay anh lại mang cô đi một cửa hàng nhỏ, nằm ở giữa khu dân cư, cửa hàng không lớn, trang trí cũng bình thường, bên trong tổng cộng chỉ có năm bàn. Bọn họ tới sớm, trong cửa hàng còn chưa có khách.
Mộc Hàn Hạ hỏi:“Chừng nào thì anh tiếp đất thế này?”
Lâm Mạc Thần:“Tôi đứng cùng em đã là tiếp đất rồi. Chẳng lẽ em quên trước kia tôi cũng là ngời thành phố Lâm sao? Khi tôi sinh ra đã có cửa hàng này rồi.”
Khi hai người nói chuyện, ông chủ kiêm đầu bếp niềm nở mang thực đơn tới cho bọn họ:“Lần đều tiên thấy Lâm tiên sinh mang bạn đến đây.”
Trong lòng Mộc Hàn Hạ hơi dao động, ghé vào bàn, mỉm cười với ông chủ. Lâm Mạc Thần duỗi chân dài, tay khẽ chỉ, ngồi trong cửa hàng nhỏ cũng như ngồi trong khách sạn năm sao, dáng vẻ ung dung. Anh vừa xem thực đơn vừa đáp:“Ừ, không phải người có quan hệ thân thiết, tôi sẽ không mang đến đây.”
Ông chủ nở nụ cười, Mộc Hàn hạ giật mình, vội nói:“Đúng vậy, tôi là tâm phúc của ông chủ.”
Lâm Mạc Thần liếc nhìn cô, im lặng.
Bữa cơm này ăn rất ngon miệng. Thứ nhất tay nghề của ông chủ quả thực rất tốt, Mộc Hàn Hạ ăn rất nhiều, Lâm Mạc Thần cũng giống như trước kia, mỗi khi thấy cô ăn ngon miệng, luôn bị cuốn hút, khẩu vị cũng trở nên không tồi. Thứ hai tâm tình của hai người không hiểu sao khá tốt, tựa như bóng đêm đen kịt mà dịu dàng bên ngoài cửa sổ kia, dưới ngọn đèn lác đác của mấy nhà, mọi thứ đều bình thường, nhưng vô cùng đẹp đẽ.
Ăn cơm xong, Mộc Hàn Hạ không nghĩ tới Lâm Mạc Thần đưa cô đến một công ty bất động sản.
Công ty này tên “Khải Gia”, hai chữ được viết trên bảng hiệu. Lâm Mạc Thần mang cô lên lầu, nhưng khi cô nhìn thấy anh ta lấy chìa khóa từ túi quần mở cửa công ty ra, vẫn hơi kinh ngạc.
Trong đầu Mộc Hàn Hạ trống rỗng mơ màng, thiếu chút nữa đã sa vào bên trong sự rung động này. Cô bỗng nhiên cười, chui ra khỏi cánh tay anh, trốn sang bên cạnh nói:“Ông chủ, xin lỗi, tôi che mất tầm nhìn của anh.”
Lâm Mạc Thần im lặng, buông tay đút vào túi quần.
Mộc Hàn Hạ lập tức nhìn vào hai bên nói với anh:“Công ty bất động sản lớn nhất thành phố Lâm là tập đoàn Dung Duyệt. Bọn họ cũng là bá chủ thương mại ở khu Tây Nam rộng lớn. Ngành kinh doanh trang phục của chúng ta vốn đã tập kích bọn họ, hiện tại nếu đầu tư vào bất động sản, lại phải cạnh tranh với bọn họ. Bọn họ lớn như vậy, áp lực của chúng ta cũng sẽ rất lớn.”
Lời của cô đã chỉ ra điểm quan trọng, nhưng Lâm Mạc Thần chỉ cười:“Cho dù là nhược điểm của bất cứ kẻ nào, không thể giấu ở nơi khác, mà giấu ở trong ưu thế của bọn họ.”
Mộc Hàn Hạ ngẩn ra.
“Lớn là ưu thế của Dung Duyệt, nó cũng là nhược điểm. Bọn họ có thể lấy được càng nhiều đất, phô trương thanh thế lớn hơn nữa, nhưng cũng là bọn họ rút dây động rừng, trước sau đều gặp khó khăn. Hơn nữa, quân số quá phân tán, ở mỗi một điểm cũng không thấy được là một đối thủ xuất sắc. Hiểu rõ chưa?”
Mộc Hàn Hạ loáng thoáng hiểu, nhưng đối với sự tính toán cụ thể của anh, cô vẫn còn chưa nghĩ ra được.
Hai người đều yên tĩnh một lát, cô hỏi:“Vậy còn anh? Nhược điểm của anh là gì?”
Lâm Mạc Thần hơi đăm chiêu nhìn cô.
Mộc Hàn Hạ nghĩ: ưu điểm của anh là tự tin, thông minh, tàn nhẫn. Như vậy khuyết điểm của anh có phải cũng che giấu tỏng đó không? Quá tự phụ? Làm việc không để lại đường sống?
Không nghĩ đến anh thản nhiên nở nụ cười:“Trung Quốc có câu ngạn ngữ, anh hùng khó qua ải mĩ nhân. Khi tôi yêu thương một người con gái, có lẽ cô ấy sẽ trở thành uy hiếp của tôi.”
Tim Mộc Hàn Hạ đập thình thịch, ngoài miệng lại đáp:“Jason, anh cũng thật biết nói đùa, anh cũng không phải là người có tính cách như vậy.”
Lời tác giả: Tôi biết chương và tình tiết ngày hôm qua khiến mọi người xem rất vui vẻ, vì thế không phải mọi người cho rằng con đường ngọt ngào của Lâm Mạc Thần sắp bắt đầu rồi chứ? Không đâu, rõ ràng là con đường mất mặt của anh sắp bắt đầu rồi được không? Ngày mai gặp, tiếp tục mất mặt.