Mạc Phụ Hàn Hạ
Chương 213 :
Ngày đăng: 21:06 18/04/20
“Will bring great influence to the industry (Sẽ mang lại ảnh hưởng to lớn cho ngành sản xuất), không phải in the industry.” Lão Phương nói, trình độ khẩu ngữ lưu loát khiến Mộc Hàn Hạ ao ước.
“Vâng, cháu cám ơn.” Mộc Hàn Hạ lập tức sửa lại,“Cháu viết còn kém lắm.”
Ánh mắt Lão Phương vẫn còn dừng trên màn hình của cô, nhìn một lát, nhưng thật ra lại hơi bất ngờ:“Cháu phân tích thực sự rất thấu đáo, quan điểm cũng rất sắc bén. Không tồi.”
Mộc Hàn Hạ cười, cũng không khiêm tốn hay ngại ngùng, mà nói:“Cám ơn sự khen ngợi của Lão Phương.”
Lão Phương cười hỏi:“Nhìn tuổi của cháu vẫn còn trẻ, cũng khoảng hai hai hai ba đúng không? Cháu tốt nghiệp trường đại học nào?”
Mộc Hàn Hạ đáp:“Cháu không học đại học.”
Qua hai ngày là cuối tuần, Mộc Hàn Hạ dậy rất sớm, tới một công viên gần quảng trường Thanh Du, đã có một số người đang tập thể dục buổi sáng, cô chạy một vòng, không gặp được người quen, trong lòng hơi tiếc nuối.
Đợi đến khi cô chạy được mấy vòng, nghỉ ngơi bên cạnh hồ, lại nhìn thấy một bóng dáng gầy gò, mặc quần áo thái cực, đang đánhThái Cực quyền, còn ai ngoài Lão Phương đây?
Mộc Hàn Hạ cười đi qua, vốn định chào hỏi, nhưng nhìn ông lão nhắm mắt, thần sắc chuyên tâm, khí chất thanh túc ôn nhã, nên không muốn quấy nhiễu. Đứng một lát, cũng học theo ông, đánh Thái Cực quyền.
Lão Phương đánh xong bài quyền, vừa mở mắt, đã thấy cô gái bên cạnh, dường như đang khoa tay múa chân. Động tác tuy không lưu loát, nhưng nhìn rất có tinh thần. Ông cũng không ngạc nhiên, thu quyền đứng hỏi:“Sao cháu lại tới đây?”
Mộc Hàn Hạ đáp:“Đến tập luyện ạ. Gần đây luôn đến quán cà phê, không nghĩ tới bên cạnh lại có nơi tốt như vậy. Lão Phương, chẳng lẽ ông cũng cắm rễ bên cạnh quán cà phê tìm đầu tư ư?”
Lão Phương nở nụ cười đáp:“Ừ. Cháu ăn sáng chưa?
“Cháu chưa.”
Anh lại hỏi:“Gần đây em gặp những người nào ở quán cà phê.”
Mộc Hàn Hạ cũng thu lại tâm tư đáp:“Phần lớn là người lập nghiệp, cũng có mấy nhà đầu tư, nhưng không nói chuyện sâu. Tôi cũng có kết bạn, thành thật đối đãi với một số người, nhưng người tôi thích nhất chỉ là một ông lão nghèo thôi.”
Cô nói úp úp mở mở, nhưng Lâm Mạc Thần cười khẽ nói:“Đừng giả ngu, trong lòng em tất nhiên là rõ ràng.”
Mộc Hàn Hạ cười, không nói gì.
Ánh đèn mới lên rực rỡ, Tổng giám đốc Tha Vĩ bộ phận bất động sản tập đoàn Dung Duyệt và mấy tâm phúc đang ở trong phòng họp. Đây không phải là cuộc họp lớn, mà chỉ thảo luận vấn đề liên quan đến Phong Thần thôi.
Tuy nói Trương Diệc Phóng cũng biết sự tồn tại của người tên Lâm Mạc Thần này, nhưng thân là chủ tịch tập đoàn trăm triệu, tất nhiên không thể tự mình can thiệp vào vấn đề liên quan đến Phong Thần. Đối với kế hoạch bắn tỉa Phong Thần tất nhiên là rơi xuống Tha Vĩ phụ trách bộ phận bất động sản.
Một gã quản lí nói:“Tha tổng, đã rõ rồi, tháng sau Phong Thần sẽ xuống tay với mảnh đất A, B, C, tham gia đấu thầu của chính phủ.”
Năm nay Tha Vĩ ba mươi lăm tuổi, làm viêc cẩn trọng, chắc chắn. Bởi vì là một cựu thần của Trương Diệc Phóng nên hắn cũng kế thừa sự tàn nhẫn của Trương Diệc Phóng. Hơn nữa Trương Diệc Phóng cũng không đánh giá cao thằng nhãi Lâm Mạc Thần, cũng ra lệnh cho Tha Vĩ không cần phải vội vàng. Theo bản năng hắn hỏi:“Tin tức có thể tin được không?”
“Tin được. Công ty bất động sản Lâm Mạc Thần thu mua không phải kín không có kẽ hở. Nói không chừng mấy ngày nữa kế hoạch của bọn họ sẽ bị tiết lộ.”
Tha Vĩ cười nói:“Dựa vào thực lực của bọn họ không có khả năng lấy được cả ba mảnh đất. Hiện tại đối với bọn họ mà nói, diện tích vừa phải, mảnh đất có tiềm năng tăng giá trị, nhất định là thứ người mới như bọn họ theo đuổi. Tôi đoán Lâm Mạc Thần sẽ lựa chọn mảnh đất C, tiếp theo là B, cuối cùng là A.”
“Tha tổng, anh dự đoán quá chuẩn! Nghe nói mục tiêu trả giá của bọn họ cũng là như vậy.”
Tha Vĩ cười thâm trầm:“Nếu thật sự để cho bọn họ lấy được mảnh đất C, như vậy bọn họ có thể đứng vững gót chân ở thành phố Lâm. Dung Duyệt phải lấy được cả ba mảnh đất. Nhất là mảnh đất C sẽ trở thành hạng mục quan trọng trong năm nay, dốc toàn bộ tinh lực, đưa vào tài nguyên tốt nhất, không được cho Lâm Mạc Thần có bất cứ cơ hội nào.”