Mạc Phụ Hàn Hạ
Chương 216 :
Ngày đăng: 21:06 18/04/20
Nơi đấu thầu là ở trong một khách sạn, khi Lâm Mạc Thần và Antony chạy tới cách thời gian đấu thầu chỉ còn 10 phút.
Trong đại sảnh khách sạn tao nhã sáng sủa, không ít người giống như bọn họ âu phục giày da bước vào, không khí trang nghiêm, nhanh chóng có nhân viên công tác dẫn bọn họ vào phòng họp lớn ngồi. Lâm Mạc Thần đã hoàn toàn khôi phục bộ dáng nói nói cười cười, chào hỏi mấy nhân viên chính phủ và tổng giám đốc quen biết, đồng thời cũng chú ý tới Tha Vĩ của tập đoàn Dung Duyệt ngồi ở vị trí đầu tiên, cũng quay đầu lại chú ý tới anh.
Tha Vĩ cũng không ra vẻ ta đây, đứng dậy đi qua. Người bên cạnh lập tức cười chào:“Tha tổng.” Lâm Mạc Thần cũng mỉm cười.
Tha Vĩ chào hỏi mấy người, sau đó nhìn thấy Lâm Mạc Thần, bên cạnh cũng không biết có bao nhiêu ánh mắt đổ dồn vào hai người.
“Lâm tổng gần đây tiếng tăm lừng lẫy, uy chấn bốn phương ở thành phố Lâm.” Tha Vĩ cười nói,“Hôm nay cuối cùng đã gặp được người thật, không phải là tuổi trẻ đầy hứa hẹn sao?”
Người bên cạnh đều cười, Lâm Mạc Thần khẽ cười nói:“Đâu có. Tha tổng mới là trụ cột ngành bất động sản khu vực Đại Tây Nam, chúng tôi đều là hậu bối, ngưỡng mộ đã lâu.”
Hai người đều tỏ vẻ nhiệt tình bắt tay nhau.
Lúc này, có mấy vị lãnh đạo vào, tất cả mọi người đều xoay người cười nghênh đón. Nhân viên công tác giới thiệu:“Vị này là Phó thị trưởng Phàn Long Phàn, chủ quản quy hoạch, du lịch, công thương. Vị này là Phó thị trưởng Phương Trừng Châu, chủ quản xây dựng, công nghiệp, kinh tế. Vị này là viện trưởng viện quy hoạch tài nguyên đất đai... Hôm nay các vị lãnh đạo đều là giám khảo buổi đấu thầu, nên đặc biệt đến gặp mọi người.”
Tha Vĩ tất nhiên là người đầu tiên bắt tay với lãnh đạo. Lãnh đạo thân thiết hỏi, bên dưới sôi nổi trò chuyện. Lâm Mạc Thần đứng ở bên cạnh, ánh mắt dừng trên người Phó thị trưởng Phương Trừng Châu. Ông khoảng chừng hơn năm mươi, mặc quần áo kiểu Tôn Trung Sơn, tướng mạo khỏe manh, khí chất thanh nhã, còn sắc bén hơn Mộc Hàn Hạ miêu tả.
Đúng lúc này, ánh mắt Phương Trừng Châu cũng dừng trên mặt anh. Lâm Mạc Thần khách khí gật đầu với ông, Phương Trừng Châu mỉm cười, nhìn về phía khác.
Các vị lãnh đạo đều ngẩn ra, Tha Vĩ đi tới cửa cũng ngẩn người.
Từ bỏ ư?
Không phải nói mảnh đất C là thích hợp nhất với Phong Thần sao? Vậy hắn đang tính toán gì đây?
Hắn liều lĩnh gì đây?
Tha Vĩ ngẩng đầu, nhìn quanh phòng họp lớn, Lâm Mạc Thần ngồi giữa mọi người cũng ngẩng đầu, ánh mắt hai người chạm vào nhau.
Lâm Mạc Thần từ từ nở nụ cười.
Lời tác giả:
1- Trên đường đấu thầu xảy ra đâm xe là chuyện thật, tôi hỏi một người bạn làm việc nhiều năm ở công ty bất động sản, anh ta nói cho tôi chuyện này, là một công ty vô cùng nổi tiếng trong nước, không tiện nói tên ra.
2- Lão Mặc từng tham gia đấu thầu công ty, nhưng thực sự chưa từng tham gia đấu thầu của chính phủ. Đấu thầu đất đat thực ra phần lớn đều là đệ trình văn bản, ở nơi đấu thầu rất hiếm khi có thuyết trình. Vì để tăng thêm mâu thuẫn xung đột nên có điều chỉnh một chút. Nếu những chỗ khác không làm như vậy, mong mọi người thứ lỗi. Mặt khác, thực ra mọi người đọc quyển sách này sẽ phát hiện tôi luôn dùng bối cảnh chân thật, vụ án cũng chỉ là bất đắc dĩ. Từ sau khi phim truyền hình Nhắm mắt phát sóng, cũng có một số tiếng phê bình bôi nhọ nói sách của tôi bắt chước phim Mỹ. Tôi đã nói hàng trăm lần, tiểu thuyết ngôn tình trinh thám của tôi là căn cứ vào sách giáo khoa+vụ án có thật, phim Mỹ rất hoàn hảo, nhưng nó không phải là thủy tổ của một ngành học. Mọi người đều dùng một hệ thống lý luận, tất nhiên sẽ có cảm giác bút pháp tương tự. Nhưng vụ án nào không phải do tôi tự thiết kế chứ? Tôi cũng vô cùng không đồng ý với quan điểm phim ỹ cao hơn một bậc. Các cảnh sát già trong nước của chúng ta đều vô cùng tài giỏi. Được rồi, không nói nhiều nữa, từ khi bắt đầu quyển sách này,tôi sẽ cố gắng hết sức nói rõ nói lý thuyết, nơi xảy ra và bối cảnh của vụ án. Khi kết thúc tôi sẽ liệt kê sách tham khảo và danh sách người tôi phỏng vấn. Đúng là say khi viết tiểu thuyết ngôn tình còn phải liệt kê danh sách của sách tham khảo và người được phỏng vấn. Tuy nói thanh giả tự thanh, nhưng sở dĩ phải giải thích mấy thứ này, một là Lão Mặc bảo vệ chính mình, hai là cũng bảo vệ mọi người, đừng bởi vì tiếng loạn thất bát tao bên ngoài khiến cho mọi người uất ức khi đọc sách Lão Mặc, bị người khác nghi ngờ sự thưởng thức của mình.