Mạc Phụ Hàn Hạ
Chương 220 :
Ngày đăng: 21:06 18/04/20
Tha Vĩ đẩy cửa ra, đã thấy Trương Diệc Phóng đứng ở bên cửa sổ, đang cầm một điếu xì gà, vẻ mặt bình tĩnh, trước sau như một.
Trong phòng đều là mùi thuốc lá, có cả mùi vị im lặng.
“Trương tổng.” Tha Vĩ gọi.
Trương Diệc Phóng xoay người nhìn hắn mỉm cười:“Lại đây ngồi đi.”
Hai người ngồi xuống sô pha, sắc mặt Tha Vĩ hơi miễn cưỡng, còn Trương Diệc Phóng chỉ mỉm cười nhìn hắn.
“Sao lại đánh mất mảnh đất A?” Trương Diệc Phóng hỏi.
Tha Vĩ:“Xin lỗi Trương tổng, là sơ suất của tôi. Nhưng anh yên tâm, tôi sẽ nghĩ cách, dù làm thế nào cũng phải lấy lại mảnh đất này.”
Trước Diệc Phóng lại khoát tay, ngăn hắn tiếp tục nói. Ông ta cầm lấy chén trà trên bàn, rót hai cốc cho mỗi người. Tha Vĩ nhanh chóng khom người về phía trước, ngón tay khẽ gõ mặt bàn:“Cám ơn Trương tổng.”
Trương Diệc Phóng nhấp một ngụm trà, sau đó nói:“Tha Vĩ, cậu có biết cậu thua ở chỗ nào không?”
Tha Vĩ im lặng một lát, khiến cho một người đàn ông trưởng thành như hắn phải thừa nhận lỗi lầm của mình quả thực rất xấu hổ, nhưng ở trước mặt Trương Diệc Phóng, hắn vẫn thản nhiên nói:“Em sai ở chỗ chỉ lo công kích Lâm Mạc Thần, không ngờ lại trúng bẫy của hắn.”
Dừng một chút nói tiếp:“Em không nghĩ tới, hắn có lá gan lớn, lại điên cuồng như vậy.”
Trương Diệc Phóng khẽ lắc đầu:“Không cậu sai ở chỗ không nhận rõ nguyên tắc kinh doanh của Dung Duyệt chúng ta, nguyên tắc của tôi.”
Tha Vĩ ngẩn ra.
Trương Diệc Phóng không nhanh không chậm nói:“A Vĩ à, cậu theo tôi nhiều năm như vậy, cậu cảm thấy nguyên tắc lựa chọn của tôi là gì?”
Những lời này khiến cho Phương Trừng Châu khẽ cười:“Được, cháu nói địa điểm đi, chú bảo lái xe đưa chú qua.”
Hẹn xong Lão Phương, cô ngẩng đầu nhìn đồng hồ, còn một lát nữa mới tan tầm. Vì thế cô cầm lấy cốc, đi vào phòng trà nước. Lúc này, trong văn phòng không còn nhiều người lắm, trong phòng trà nước cũng chỉ còn lại mình cô. Cô rót cốc nước ấm, đứng bên cạnh cửa sổ từ từ uống.
Cửa bị đẩy ra, Lâm Mạc Thần đi vào.
Mộc Hàn Hạ ngước mắt nhìn anh, cũng không biết có phải là ảo giác không, mấy ngày không nhìn thấy, cảm thấy anh hơi gầy đi.
Cô kết luận là mình sai rồi.
Lâm Mạc Thần cũng nhìn chằm chằm cô, hai tay đút tỏng túi quần, ánh mắt sâu xa.
Anh đi tới.
Mộc Hàn Hạ quay đầu nhìn ngoài cửa sổ.
“Tối nay ăn cơm với người bên Dung Duyệt, cùng đi nhé.” anh nói,“Đây là khởi đầu hợp tác quan trọng giữa hai bên.”
Lúc này Mộc Hàn Hạ mới nhìn anh, vẻ mặt bình thản:“Tôi hẹn Lão Phương ăn cơm rồi.”
Lâm Mạc Thần yên lặng một lát, gật đầu. Đây đúng là chuyện quan trọng hơn.
“Vẫn còn giận.” Anh thấp giọng hỏi.
Trong lòng Mộc Hàn Hạ mềm nhũn.