Mạc Phụ Hàn Hạ

Chương 226 :

Ngày đăng: 21:06 18/04/20


Sau khi hai người ăn cơm trưa xong, Lâm Mạc Thần lái xe ra khỏi nội thành.



Mộc Hàn Hạ tò mò hỏi:“Anh muốn dẫn em đi đâu?”



Ai ngờ anh lại đáp:“Không biết.”



“Á?”



“Không phải em muốn đi nơi yên tĩnh thoải mái sao? Chúng ta nhìn thấy nơi thích hợp thì đi.”



“Vậy cũng được.”



Đi theo hướng bắc mấy km, trông thấy xa xa là vùng núi xanh tươi và kiến trúc chỉnh tề, ven đường xuất hiện biển hiệu:“Khu bảo tồn gấu trúc thành phố Lâm.” Mộc Hàn Hạ nhất thời có hứng thú:“Anh muốn đi xem không?”



Thành thật mà nói, Lâm Mạc Thần không có chút hứng thú và thương hại nào với động vật và vật nuôi, nhưng nếu cô muốn đi, thì anh cũng đánh tay lái đến đó.



Dừng xe, hai người mua vé đi vào khu công viên. Hiện tại là mùa đông, lại còn trong thời gian làm việc, trong công việc to như vậy, không nhìn thấy nửa bóng dáng con người. Hai người vui vẻ yên tĩnh, nắm tay nhau chậm rãi bước đi.



Nhưng gấu trúc không sợ lạnh, hai người đi đến trước một khu được bao quanh, nhìn thấy mấy chú gấu trúc nằm sấp bên trong. Mộc Hàn Hạ rất có hứng thú, còn khẽ “ô ô”, muốn đùa với chúng nó, nhưng bọn chúng không hề để ý tới cô. Lâm Mạc Thần khoác vai cô, ở bên cạnh khẽ cười.



Đúng lúc này, đột nhiên có một chú gấu trúc đứng lên, dường như nổi điên, bắt đầu chạy vòng quanh, rồi lăn lộn trên mặt đất. Mộc Hàn Hạ thấy vậy mở to mắt kinh ngạc, Lâm Mạc Thần cũng cảm thấy hứng thú, thấy chú gấu trúc kia chạy mệt rồi, lại đột nhiên ôm lấy thân cây bên cạnh, bắt đầu liều mạng rung, lá cây rơi đầy đất. Quả thực là một cậu nhóc sức lực dồi dào. Cuối cùng Mộc Hàn Hạ không nhịn được bật cười ha ha, Lâm Mạc Thần cũng cười ra tiếng, đứng ở sau lưng cô cùng xem.
Một lát sau anh cúp máy, xoay người nhìn thấy cô.



Mộc Hàn Hạ:“Là ai vậy?”



Lâm Mạc Thần không đáp. Sắc mặt anh không tốt, chỉ nắm tay cô nói:“Đi thôi.”



Vì thế Mộc Hàn Hạ im lặng.



Vốn dĩ không khí trước đó giữa hai người rất tốt, trước khi nghe điện thoai, anh còn nắm tóc dài của cô khẽ hôn, nhưng từ sau khi lên xe, anh luôn nhìn về phía trước, vẻ mặt bình thản, không nói chuyện với cô.



Tâm trạng của anh rõ ràng bị ảnh hưởng bởi cuộc điện thoại kia, còn Mộc Hàn Hạ mơ hồ nghe được giọng phụ nữ trong điện thoại.



Bóng đêm ngày càng sâu ngoài cửa sổ, qua một lúc lâu, anh mới chú ý tới sự yên lặng của cô, nghiêng đầu liếc cô một cái:“Nghĩ cái gì vậy?”



“Vừa rồi là điện thoại của ai?” Cô hỏi.



Lần thứ hai Lâm Mạc Thần im lặng.



Cô khẽ hỏi:“Có phải bạn gái trước kia của anh không?”