Mạc Phụ Hàn Hạ

Chương 230 :

Ngày đăng: 21:06 18/04/20


Nào có ai cười nhạo bạn gái mình như vậy chứ? Mộc Hàn Hạ:“Hừ, sữa thì sữa.” Nhận lấy một cốc rượu nhỏ của anh, anh ôm cô, ngồi xuống bên sô pha cạnh cửa sổ. Lúc này ngọn đèn yên tĩnh, ánh sao thưa thớt, trong phòng bật điều hòa ấm áp, tất cả đều vô cùng thoải mái.



“Khi học trung học, em chưa từng yêu đương?” Anh đột nhiên hỏi.



Mộc Hàn Hạ quái lạ liếc anh đáp:“Tất nhiên là không.” Dừng một chút nói tiếp:“Khi đó mẹ em bệnh tình nguy kịch, mỗi ngày chạy đến bệnh viện còn không kịp. Hơn nữa em chưa từng nghĩ sẽ yêu đương thời trung học, em sẽ làm chuyện hủy hoại tương lai như vậy sao?”



Ngước mắt nhìn khóe miệng anh cong cong ý cười, Mộc Hàn Hạ nghi hoặc:“Anh cười cái gì chứ? Chuyện này có gì mà buồn cười.”



“Không có gì.” Lâm Mạc Thần tất nhiên không nói nhiều với cô vào lúc này, nhưng khóe mắt đuôi mày vẫn mang theo ý cười sung sướng nhàn nhạt. Anh buông cốc rượu, ôm cô lên đùi, cúi đầu hỏi:“Vì vậy...ở bên cạnh anh cũng là lần đầu tiên?”



Mộc Hàn Hạ “ừ” một tiếng nói:“Lần đầu tiên yêu đương thì sao? Biểu hiện làm bạn gái của em không tốt sao?”



Lâm Mạc Thần bị trêu nở nụ cười, cúi đầu bắt đầu hôn cô.



Hôn một lúc lâu, đã có chút sóng ngầm và khiêu khích, nếm thử và tới gần đều trong im lặng, chỉ có đương sự biết, đương sự hiểu, nhưng cuối cùng Mộc Hàn Hạ vẫn giữ vững phòng tuyến, Lâm Mạc Thần dùng lý do chưa thể kết thúc được. Anh là người đàn ông có phong độ, hiểu rõ ám chỉ không thể tiến thêm một bước, anh đành tao nhã tiếp tục hấp dẫn, mà không cưỡng ép.



Anh đã sớm cỏi áo vest, chỉ mặc mỗi áo sơ mi, cánh tay đặt lên thành sô pha, để cô nằm trong lòng mình, còn cô lười biếng, chưa bao giờ nghĩ đến sẽ có lúc nằm trong lòng một người đàn ông ấm áp như vậy. Cô tựa đầu vào ngực anh, nghịch tay anh.



“Vừa rồi bạn học hiểu lầm em là nhân viên phục vụ, tại sao không giải thích?” Anh hỏi.




Lâm Mạc Thần vẫn im lặng lắng nghe, lúc này bỗng nhiên nắm chặt tay cô nói:“Con đường này có gì không tốt chứ? Con đường này có anh mà.”



Giọng nói của anh trong buổi đêm trầm thấp mà dịu dàng, trong lòng Mộc Hàn Hạ vô cùng rung động, ngẩng đầu hôn anh, đồng thời nũng nịu nói:“Em nhìn thấy những bạn học đều đi trên con đường tốt đẹp như vậy, trong lòng vẫn luôn nuối tiếc, bản thân không ngừng theo đuổi, nhưng khó mà đuổi kịp được.”



“Em không cần phải đuổi theo bọn họ.” Anh nói,“Sau này em sẽ nhận được thứ tốt nhất.”



Anh sẽ đem hết mọi thứ tốt nhất thế gian này đặt dưới chân cô.



“Vâng.” Cô đã nghĩ thông suốt rồi mình cố gắng sẽ đạt được thứ tốt nhất.



Anh hôn cô, lại nghĩ sẽ cho cô thứ tốt nhất.



Cô bé lọ lem của anh, rơi xuống thế gian, trải qua bao nhiêu bể dâu mới đến được trong lòng anh.



Ngày hôm sau, Lâm Mạc Thần bày mưu cho Tôn Chí tiếp tục tiếp xúc với Tào Đại Thắng, biểu hiện thái độ nhất định phải có được mảnh đất này.



Lời tác giả: Hôm qua tôi đột nhiên có linh cảm về một câu chuyện vừa đáng khinh lại vừa táo bạo, muốn sau khi viết xong quyển này, trước khi viết Nhắm mắt 2, sẽ viết một cuốn trinh thám huyền nghi.