Mạc Phụ Hàn Hạ

Chương 237 :

Ngày đăng: 21:06 18/04/20


Quán cà phê lập nghiệp vẫn là bộ dáng cũ, ở nơi phố xá náo nhiệt, nhưng rất tĩnh mịch, tựa như cách phồn hoa rất xa. Bà chủ vẫn thanh nhã thướt tha như trước, cũng không hỏi khách đến từ nơi nào. Anh chàng ở quầy bar thân thiết, im lặng, dường như đặt hết mọi chuyện trong mắt.



Phong Thần lâm vào cảnh khó khăn, cũng không làm bọn họ bạc đãi Mộc Hàn Hạ, cà phê vẫn là hương vị ấm áp ngọt ngào như cũ, nhưng Mộc Hàn Hạ chờ ở nơi này hai ngày, vẫn không gặp được nhân vật mục tiêu xuất hiện.



Nghĩ lại một chút, con đường Lão Phương chỉ cho đã thật rõ ràng: gương mặt mới, thương nhân ngoại quốc, đại ẩn vu thị, thậm chí công ty còn lớn gấp nhiều lần so với Dung Duyệt, nhưng Lão Phương cũng nói rõ có thể nhận được sự đầu tư từ thiên sứ này không thì phải dựa vào chính cô, khó khăn không hề nhỏ.



Mộc Hàn Hạ thường ngồi ở ghế dài, trong lòng luôn thấp thỏm.



Hai ngày nay cô cũng sống không uổng phí, trong lúc đó cũng cầm phương án tán gẫu với một số người, có người tỏ vẻ cảm thấy hứng thú, nhưng tiến triển thực chất lại không có mấy.



“Leng keng” một tiếng, chuông gió ở cửa vang lên, Mộc Hàn Hạ theo thói quen ngẩng đầu, kết quả nhìn thấy bà chủ ở sau quầy bar, bỗng nhiên nhìn cô.



Trong lòng Mộc Hàn Hạ hơi chấn động, đột nhiên có trực giác kì diệu, người tới chính là người cô phải đợi.



Cho dù cô chưa từng đề cập ý muốn của mình với bà chủ, cho dù mấy ngày nay bà chủ không hỏi gì, nhưng hiện tại Mộc Hàn Hạ đã hiểu, người thông thạo sự đời trên đời này còn vượt xa những gì cô tưởng tượng, nhân sinh của cô còn con đường rất dài phải học, phải đi.



Cô nhìn về phía cửa, giật mình.



Là...người này?



Đúng là một người ngoại quốc, tóc hoa râm, dáng người nhỏ gầy, mặt cũng vừa nhọn vừa gầy, có lẽ hơn năm mươi tuổi, nhưng ông mặc một chiếc áo khoác rất cũ, lông đã sờn, quần bò bạc màu, giày thể thao cũng cũ nát, thậm chí còn phải dùng băng dán.
Ông Bert làm sao bị cô nhóc này dọa chứ? Coi như cô không tồn tại, nhìn phong cảnh bên ngoài cửa sổ một lát, cảm thấy hơi mệt mỏi, nhắm mắt lại nghỉ ngơi. Ông ăn mặc quỷ quái như vậy, tất nhiên cũng không sợ bị người ăn cắp. Mộc Hàn Hạ cũng không biết ông có ngủ hay không, đột nhien nhanh trí đi tới gần phía trước một chút, bắt đầu dùng tiếng Anh ghé vào tai ông khẽ nói về ưu thế và cạnh tranh độc đáo của Phong Thần...



“Lâm là sinh viên tốt nghiệp đại học Columbia, từng phát động cuộc chiến hoa quả, dùng thực lực của bản thân chiếm lĩnh thị trường hoa quả New York. Việc kinh doanh trang phục của Phong Thần chủ yếu cạnh tranh ở chỗ đơn giản, mới mẻ, xác định nhãn hiệu chất lượng tốt, hơn nữa tốc độ đứng đầu trong ngành, chiếm trước được thị trường này, hoàn toàn phát huy được ưu thế trước... Bất động sản của Phong Thần...”



Trong giọng nói trầm thấp của cô mang theo sự dịu dàng, vô cùng dễ nghe, đương nhiên khi nói tiếng Anh vẫn còn mang theo chút “khẩu âm Trung Quốc“. Ông Bert vốn không muốn nghe, bất đắc dĩ giọng nói tinh tế của cô lọt vào trong tai, càng nghe ông khẽ nhíu mày, vẫn như cũ từ từ nhắm hai mắt, dường như là thờ ơ hoặc thật sự ngủ say.



Bàu trời tối đen.



Xem buýt đã về đến trạm cuối, Mộc Hàn Hạ nhìn thấy lái xe kéo tay phanh, xe vững vàng dừng lại. Sau đó lái xe hét lên:“Trạm cuối!” Không để ý đến hai người họ, lập tức nhảy xuống xe bỏ đi.



Xung quanh tối đen yên tĩnh, Mộc Hàn Hạ nhìn bên ngoài, rồi lại nhìn về ông Bert ở phía trước vẫn còn đang ngủ. Trong xe chỉ còn tiếng hít thở đều đều của ông.



“Này! Ngài Bert! Đến trạm cuối rồi!” Cô khẽ đẩy ông.



Hoàn toàn không có phản ứng.



Cô lại gọi ông mấy câu, thậm chí lắc lắc cơ thể ông, nhưng ông ngủ rất say, chỉ nhếch miệng, chứ không nhúc nhích tí nào.



Trong xe chỉ có ánh sáng đèn đường vừa yên tĩnh vừa tối mịt, nhưng lúc này Mộc Hàn Hạ lại nhìn rõ dáng vẻ của ông, trán đầy nếp nhăn, đầu đầy tóc bạc, cơ thể gầy yếu không cường tráng. Tuy nói hôm nay mới quen biết, tuy nói ông là người ngoại quốc tính cách xảo quyệt, nhưng lúc này Mộc Hàn Hạ chỉ cảm thấy là một ông lão thôi. Vì vậy mới không cẩn thận ngủ say trên xe buýt như vậy.