Mạc Phụ Hàn Hạ
Chương 31 :
Ngày đăng: 21:06 18/04/20
Anh nói:“Hàn Hạ, trở về bên cạnh anh...”
Trong mắt Mộc Hàn Hạ từ từ rơm rớm nước. Trong bóng đêm hai cơ thể dán vào nhau, giọng nói của cô cũng rất bình tĩnh:“Lâm Mạc Thần, anh có biết ngày đó em khó chịu thế nào không?”
Anh im lặng.
Sau đó anh ép cơ thể cô đặt lên tường. Anh cúi đầu nhìn cô, mặt hai người thực sự cách rất gần nhau.
Tới gần như vậy khiến Mộc Hàn Hạ khó xử. Cô nghiêng đầu tránh đi khẽ nói:“Em khó chịu, nhưng sau đó nghĩ lại thì không thể oán giận anh. Phong Thần sắp đổ, chúng ta không có cách nào xoay chuyển được. Phá sản, ngồi tù... những điều này anh đều phải một mình gánh chịu, cũng không nói với em. Phần tiền kia mẹ anh cũng là người có trách nhiệm liên quan, nếu làm không tốt bà cũng phải ngồi tù. Hai ngày nay, em cũng đã tự hỏi chính mình, nếu đổi lại là em, em sẽ lựa chọn thế nào? Chẳng lẽ chờ cho mình và mẹ cũng ngồi tù...” Nói tới đây, cô bỗng nhiên bi thương không nói được nữa.
Lâm Mạc Thần nhìn chằm chằm cô. Trong bóng tối, cô nhìn thấy ánh sáng nhạt trong mắt anh, không biết nước mắt hay là màu mắt của anh nữa.
“Xin lỗi.” Anh nói.
Trong nháy mắt, Mộc Hàn Hạ òa khóc.
Anh cúi mặt xuống.
Nụ hôn vô cùng dịu dàng, môi dường như mút từng chút một. Tay anh cũng khẽ vuốt mái tóc dài của cô. Trong nháy mắt Mộc Hàn Hạ hoàn toàn mê man.
Trong căn phòng tối tăm vắng lặng, vòng ôm và đôi tay ấm áp của anh khiến cô không còn cảm thấy cô độc bất lực, tựa như giống như trước, tựa như anh chưa từng bao giờ rời đi.
Một ý nghĩ tiến vào trong đầu Mộc Hàn Hạ: nếu người đàn ông này sẵn lòng, anh thật sự có thể dịu dàng hơn bắt cứ người đàn ông nào trên đời này.
Dịu dàng đến tận xương tủy.
Nghĩ vậy, trong lòng Mộc Hàn Hạ lại đau đớn, dường như lập tức bừng tỉnh trong sự dịu dàng này. Cô dùng hết sức đẩy anh ra, anh lùi hai bước, ngừng lại.
“Lâm Mạc Thần, chúng ta coi như kết thúc rồi.”
Anh im lặng.
Sự im lặng thản nhiên này khiến Mộc Hàn Hạ hơi bất an, nhưng cô vẫn nói:“Sự nghiệp của anh đã thuận buồm xuôi gió, em chúc anh sau này sẽ triển khai nhiều kế hoạch lớn. Em cũng sẽ có nơi khác để đi. Chúng ta coi như...chưa từng bắt đầu.” Nói xong lời này, cổ họng cô như bị thứ gì đó chặn lại.
“Quên đi cái gì?” Anh lên tiếng,“Quên đi như thế nào?”
Khi Mộc Hàn Hạ tỉnh lại thì người cô vẫn còn ghé vào trên người anh. Dường như anh ngủ rất say, nhưng tay vẫn ôm thắt cô. Mộc Hàn Hạ lặng lẽ nhìn anh một lát, nhớ tới chuyện làm càn dây dưa đêm hôm qua, cảm thấy nhưu bị lửa thiêu đốt, trăm vị tạp trần. Cô lấy điện thoại xem giờ, lại nhìn thấy số điện thoại bên Mĩ vừa gọi tới.
Cô ngây người một lát, muốn đứng dậy, ai ngờ Lâm Mạc Thần bừng tỉnh, mở mắt ra nhìn thấy cô, sau đó lại ôm cô vào trong lòng:“Muốn đi đâu?”
“...Em đi WC.”
Anh không buông tay, chỉ nhìn cô, từ từ nở nụ cười, là nụ cười thật sự vui sướng, lộ ra từ sâu trong ánh mắt, thấy vậy trong lòng Mộc Hàn Hạ đau đớn.
“Còn đau không?” Anh hỏi.
“...Còn.”
Anh cúi đầu hôn mặt cô một cái, khẽ nói:“Sau này sẽ không còn đau nữa, sẽ còn sung sướng nhiều hơn.”
Lời nói thân mật như vậy khiến lòng Mộc Hàn Hạ rung động, nhưng...sau này ư?
Anh nói sau này.
Lúc này anh mới thả cô ra. Mộc Hàn Hạ đờ đẫn mặc quần áo đứng dậy, đi WC tắm rửa, chờ khi cô khẽ đẩy cửa ra đã thấy đèn trong phòng tắt rồi, mấy ngày nay Lâm Mạc Thần cũng vô cùng mệt mỏi, đang ngủ say.
Cô mặc thêm quần áo, đi ra hành lang, nhìn lại dãy số bọn họ vừa gọi đến.
“Xin chào, Mộc Hàn Hạ.” Đối phương nói,“Chúc mừng cô đã vượt qua cuộc thi nhập học của đại học New York, hơn nữa còn đạt được học bổng. Email trúng tuyển đã gửi đến hòm thư của cô. Những tài liệu khác hôm nay cũng sẽ được gửi đến. Tôi nghĩ nếu cô đồng ý thì phải nhanh chóng làm xong visa.”
Mộc Hàn Hạ:“Cám ơn chị.”
Đối phương lại hỏi:“Vậy có thể nói cho tôi biết tháng mấy cô sẽ tới không?”
Mộc Hàn Hạ im lặng không nói.
“Hello, cô Mộc? Cô còn nghe không? Hello?”
Mộc Hàn Hạ ngẩng đầu, bóng đêm u ám ngoài của sổ, mưa to che đi tất cả âm thanh trên đời này.