Mạch – Thanh

Chương 44 :

Ngày đăng: 17:56 19/04/20


Ly Nhật Diệu được biết đến như một quân vương cực mạnh điều đó không phải là không có đạo lý, ngồi ở trên ghế nằm, Tiếu Mạch âm thầm nghĩ. Buổi sáng lúc bị Ly Nhật Diệu ôm đi từ giảng viện đến ngự thư phòng, không phải không nhìn thấy vẻ khiếp sợ của các vị đại thần đang chờ đợi ở ngự thư phòng khi nhìn thấy Ly Nhật Diệu ôm chính mình tiến vào. Không nói Ly Nhật Diệu sẽ không để ý người khác nghĩ như thế nào, mà Tiếu Mạch vì đã nhiều lần chứng kiến Ly Nhật Diệu làm ra những cử chỉ kinh người khiến chính mình sau mấy lần trở thành tiêu điểm cũng đã chết lặng, huống chi hắn vốn cũng là người lạnh lùng.



Không thèm để ý tới những ánh mắt thường hướng tới chính mình bắn phá, Tiếu Mạch chuyên chú nhìn Ly Nhật Diệu. Ánh mắt đạm mạc, nhìn như ôn hòa kì thực thật quạnh quẽ, khí chất vương giả vốn có tự nhiên tạo thành không thể xâm phạm, Tiếu Mạch kinh ngạc phát hiện người trước mắt đúng là xa lạ như thế. Hắn là Ly Nhật Diệu ta quen thuộc sao? Vì cái gì bất đồng như vậy! Ánh mắt Tiếu Mạch có chút mê mang. Chỉ có ở trước mặt chính mình hắn mới là Ly Nhật Diệu mà chính mình nhận thức sao không? Mà người trước mắt này lại chính là vị đế vương có tên Ly Nhật Diệu. Nguyên lai thật sự chỉ có ta là bất đồng, vì cái gì ta vẫn luôn không phát hiện? Nghi hoặc, Tiếu Mạch nhìn Ly Nhật Diệu xa lạ như thế. Đáp án rất rõ ràng không phải sao? Không phải không có phát hiện, mà là chính mình một mực cố ý bỏ qua hắn, bởi vì sợ hãi lại bị thương tổn, cố ý không đi phát hiện hắn đối chính mình hảo, chính mình thật sự thực ác liệt a! Tiếu Mạch cúi đầu không nhìn Ly Nhật Diệu, tâm ẩn ẩn đau, có cảm giác không thể đối mặt Ly Nhật Diệu.



“Tiểu gia hỏa, nên dùng bữa!” Vừa lúc thanh âm ôn nhu của Ly Nhật Diệu truyền vào tai cũng là lúc Tiếu Mạch bị bế đứng lên.



Dọa! Tiếu Mạch bị hoảng sợ vì cúi đầu nên không biết Ly Nhật Diệu khi nào thì đã tới gần.



“Tiểu gia hỏa suy nghĩ cái gì đâu? Nhập thần như vậy.” Đem Tiếu Mạch ôm vào trong ngực, Ly Nhật Diệu cười hỏi.



Không, không có gì. Tiếu Mạch thùy hạ mi mắt trốn tránh câu hỏi của Ly Nhật Diệu, đến lúc này hắn mới phát hiện các đại thần trong ngự thư phòng không biết khi nào thì đều đã đi hết.



“Đi, nên dùng bữa!” Ly Nhật Diệu không có truy vấn, chỉ ở nơi Tiếu Mạch không chú ý tới ánh mắt hơi hơi ảm đạm lại lập tức hồi phục.
“Ngươi nói sẽ cố gắng làm một phụ thân đủ tư cách cho ta nhận thức, là nói thật đi?” Ngữ khí thản nhiên nghe không ra tâm tình của Tiếu Mạch khi nói, nhưng Ly Nhật Diệu lại nhận thấy Tiếu Mạch đối với chính mình, mặc dù không hoàn toàn nhưng đang dần dần hình thành tín nhiệm.



“Thật sự!” Không có một tia do dự, Ly Nhật Diệu kiên định trả lời.



“Vậy ngươi nói ở trước mặt ta ngươi chính là một vị phụ thân, này cũng là thật sự đi?” Thân thể Tiếu Mạch rời khỏi lòng ngực Ly Nhật Diệu ngẩng đầu đôi mắt màu lam không hề che dấu nhìn vào đôi mắt nhật thực của Ly Nhật Diệu.



“Thật sự!” Sự kiên định không hề thay đổi, hai mắt nhật thực không hề tránh né đường nhìn chăm chú của đôi mắt màu lam, cũng không hề có chút do dự đích. Nếu, nếu chính mình có một tia dao động không xác định, Ly Nhật Diệu biết chính mình sẽ không có cơ hội được thấy sự tín nhiệm đến từ cặp mắt lam mâu kia.



Quả nhiên, sau khi Ly Nhật Diệu kiên định trả lời, hắn thấy được sự vui sướng dần tích tụ trong cặp mắt lam mâu, có sắc thái vui sướng khiến hai tròng mắt màu lam vốn xinh đẹp lại càng khiến Ly Nhật Diệu không thể dời mắt, giống như cũng bị thứ hào quang  kia hút vào.



Được đến đáp án mong muốn, Tiếu Mạch một lần nữa tiến vào ôm ấp của Ly Nhật Diệu, nhắm lại đôi mắt màu lam, biểu tình trên mặt là yên ổn cùng thỏa mãn. Chậm rãi mở mắt ra, rời đi sự ấm áp trong ngực, đôi mắt lam mâu lại đối diện đôi mắt nhật thực, đôi môi phấn nộn màu đỏ khẽ mở”Phụ hoàng!”