Mãi Không Nhắm Mắt
Chương 10 :
Ngày đăng: 17:43 18/04/20
Không biết là chứng viêm phổi của bố chưa đến giai đoạn trầm trọng hay là thuốc Penicilin quá công hiệu mà chỉ sau bốn ngày nằm viện, bác sĩ đã cho ông ra viện. Ngay ngày hôm sau, cũng là ngày cuối tuần, Âu Khánh Xuân, Lý Xuân Cường và Đỗ Trường Phát đột ngột rời khỏi Bắc Kinh bay thẳng đến cố đô của chín triều đại - Lạc Dương.
Trước khi rời Bắc Kinh, Khánh Xuân đã theo sở thích của ông, đem mấy cân chân gà hầm thật nhừ. Thực ra sức khỏe của bố đã hoàn toàn khôi phục, cô không phải lo lắng đến chuyện cơm nước cho ông. Chẳng qua là cô muốn chuộc lại cái lỗi sơ ý không chăm sóc bố trong mấy ngày trước.
- Con sẽ về nhanh thôi, nếu nhanh thì chỉ một vài ngày, chậm lắm cũng chỉ bốn năm ngày. - Cô nói với bố.
- Con cứ đi làm chuyện của con. Bố đã quen với việc sống một mình rồi.
Kể từ ngày tốt nghiệp và được phân về đội cảnh sát, bố cô đã quá quen với việc cô đi công tác đột xuất như thế này. Chiều hôm ấy, họ đã nhận được điện thoại của Cục Công an Lạc Dương và quyết định xuất phát ngay hôm ấy, đi máy bay cũng chỉ mất ba tiếng đồng hồ. Người ta đã phát hiện ra tung tích của Hồ Đại Khánh tại Lạc Dương. Theo tin tình báo, có thể hắn sẽ có một cuộc mua bán diễn ra vào sáng hôm sau. Ban đầu, Mã Chiếm Phúc muốn cử nhiều người đến Lạc Dương để tổ chức vây bắt và nếu vây bắt được thì sẽ áp giải Hồ Đại Khánh và cả đồng bọn của hắn về Bắc Kinh bằng tàu lửa, nhưng vì thời gian quá ngắn nên chỉ mua được ba vé máy bay. Do vậy mà Khánh Xuân, Xuân Cường và Trường Phát phải đi trước.
Khánh Xuân vội vã quay về nhà để hầm chân gà, đồng thời là để thông báo cho bố biết mình đi Lạc Dương. Vừa rời khỏi nhà, cô lại nhận được tin nhắn của cậu sinh viên Tiêu Đồng. Cô gọi điện cho anh. Tiêu Đồng nói, lần trước muốn trao đổi một số vấn đề nhưng cuối cùng là chưa nói được gì cả. Do vậy anh muốn gặp lại để làm phiền cô một tí. Khánh Xuân nói, làm phiền thì không dám, nhưng cô đang chuẩn bị lên máy bay, hẹn dịp khác. Trong lòng cô thấy có chút bồn chồn không yên vì mơ hồ nhận ra rằng, chàng trai trẻ này tìm cô chẳng có việc gì cả, chẳng qua là cố tình lấy cớ để được gặp mặt cô mà thôi.
Tiêu Đồng không chịu bỏ điện thoại. Anh hỏi, Nếu chị đi công tác thì ai chăm sóc bố? Có phải là bố chị vẫn còn nằm viện, có cần tôi đến chăm sóc một thời gian không? Khánh Xuân nói, Bố tôi đã khỏe, đã xuất hiện, cậu đừng lo gì cả. Tiêu Đồng hỏi, Thế chị đi công tác mấy ngày? Khánh Xuân rất vội vàng vì sắp đến giờ đi sân bay, máy bay không bao giờ chờ khách. Do vậy, cô nói rất dứt khoát:
- Thế đã nhé, tôi phải đi rồi!
Cô không trả lời câu hỏi của Tiêu Đồng mà lại vừa khách sáo, vừa lạnh nhạt nói lời cuối cùng rồi dập máy. Trên đường đến sân bay, cô hơi ân hận vì hành động vừa rồi với Tiêu Đồng. Cô nghĩ, Tiêu Đồng là một chàng trai dễ mến, chỉ vì còn quá trẻ nên chưa hiểu được cuộc đời nhưng anh là một người lấy chuyện giúp người khác làm niềm vui, tính tình lại phóng khoáng... Cô không nên ngắt điện thoại một cách đột ngột như vậy.
Khi máy bay hạ cánh, màn đêm đã bao trùm trên thành phố Lạc Dương. Công an sở tại đã cử người đến đón họ tại sân bay và đưa thẳng về nhà khách của đơn vị. Phó trưởng phòng Lưu của Cục Công an thành phố đang chờ ở đó và một cuộc họp chớp nhoáng đã diễn ra ngay trong hội trường nhà khách.
Đầu tiên là đội trưởng họ Thạch thuộc công an Lạc Dương báo cáo tình hình. Vừa đứng lên, anh đã lên tiếng xin lỗi:
- Chiều hôm nay gọi điện cho các đồng chí hơi muộn chỉ vì đến chiều, tình báo của chúng tôi mới xác nhận tin tức này. Người mà các anh cần hiện giờ đang ở tại khách sạn Hoa Thành, tên đăng ký tại khách sạn là Triệu Hổ. Cái tên này cùng với những đặc điểm ngoại hình mà các anh đã cung cấp là hoàn toàn trùng khớp. Đây là tấm ảnh mà chiều nay chúng tôi đã chụp được, các anh xem đi. Tôi cho rằng hắn chính là người trong lệnh truy nã.
Nói xong, anh đưa tấm ảnh cho mọi người. Vừa nhìn qua, Khánh Xuân đã khẳng định:
- Chính là hắn!
- Các anh phát hiện ra hắn như thế nào? - Xuân Cường hỏi.
- Chỗ này rất khó khống chế đối tượng, chúng ta phải hành động linh hoạt một tí. Nếu tất cả xảy ra đều bình thường, chúng ta sẽ hành động ngay trong lúc chúng trao đổi hàng. Nếu Hồ Đại Khánh không giao hàng, nhiệm vụ chủ yếu của chúng ta là phải bám chặt hắn, không cần phải quan tâm đến tên Răng To ấy. Nếu không bám được nữa thì phải ra tay, hai người hãy chú ý mệnh lệnh từ tay của tôi.
Đỗ Trường Phát nói:
- Nếu bọn chúng không giao nhận hàng, theo đề nghị của các đồng chí Lạc Dương, chúng ta không được ra tay ở đây vì không muốn làm kinh động đến gã Răng To.
Lý Xuân Cường hạ thấp giọng, thì thào:
- Chúng ta không thể quan tâm nhiều đến như vậy. Hồ Đại Khánh là tội phạm nguy hiểm mà Bộ Công an có lệnh truy nã. So với tên Răng To, hắn quan trọng hơn nhiều. Chúng ta phải bắt cho được Hồ Đại Khánh mới là chuyện chính, nếu hắn trốn được lần nữa, không biết phải ăn nói làm sao với cấp trên.
- OK! - Khánh Xuân và Trường Phát đều gật đầu đồng ý.
Tám giờ mười phút, một chiếc taxi màu đỏ chạy thẳng vào bãi đậu xe, Răng To bước xuống khỏi xe. Đội trưởng Thạch phất cao lá cờ nhỏ và cao giọng gọi các “du khách” đi về hướng chùa Phụng Tiên.
Xuân Cường do dự giây lát rồi thì thầm với Khánh Xuân vài câu. Anh đã quyết định để Khánh Xuân ở lại bãi đậu xe quan sát rồi cùng Trường Phát nối đuôi theo đoàn “du khách”.
Còn lại một mình, Khánh Xuân đứng bên cạnh một quầy hàng lưu niệm giả vờ xem rất chăm chú. Răng To vẫn đang dáo dác nhìn chung quanh. Hắn vẫn chưa trông thấy Hồ Đại Khánh nên bật lửa châm thuốc hút. Mấy trinh sát viên bám theo hắn đến đây cũng tản mát ra chung quanh.
Cuối cùng chiếc xe chở Hồ Đại Khánh cũng xuất hiện và bò dần vào bãi đỗ xe. Không hiểu vì lái xe tính tiền quá lâu hay Hồ Đại Khánh muốn ngồi lại trong xe để quan sát động tĩnh chung quanh mà lâu lắm, hắn mới bước ra khỏi xe, không thèm nhìn Răng To đang đứng hút thuốc bên đường, đi thẳng lên cửa hang. Kẻ thù xuất hiện trước mặt khiến Khánh Xuân thoáng run nhẹ. Cô không thèm quan tâm đến những trinh sát Lạc Dương trong những bộ thường phục bám theo sau Hồ Đại Khánh có ý kiến gì không. Cô rời khỏi quầy hàng lưu niệm đi theo hắn, gã Răng To cũng bám theo phía sau lưng cô.
Hồ Đại Khánh mặc bộ quần áo thể thao, sau lưng có một túi du lịch trông có vẻ rất nặng. Hắn không để ý gì chung quanh, dáng đi cũng rất ung dung tự tại. Nhưng chỉ mới khoảng trăm bước, hắn đột ngột dừng chân rồi quay trở lại. Khánh Xuân không kịp tránh, đành phải đối mặt với hắn, để cho hắn vượt qua gần như đụng vào vai cô. Khánh Xuân cảm thấy lo lắng, mồ hôi toát ra khắp mình. Cô nghĩ, lực lượng chủ lực đang ở bên trong chờ hắn, thằng chó chết này tại sao lại không tiến vào bên trong. Để tránh bị bại lộ, cô nhất quyết không quay đầu lại. Cô vẫn tiến về phía trước thêm vài chục bước nữa mới dừng chân. Nhưng khi chưa kịp quay người lại, cô đã nghe thấy một tiếng quát thật lớn vang lên từ phía sau. Tiếng quát ấy khiến Khánh Xuân rụng rời, quay đầu nhìn lại. Thì ra không biết vì nguyên nhân nào mà các trinh sát mặt thường phục đã ra tay, mấy người tụm lại với nhau thành một đống nhưng rõ ràng Hồ Đại Khánh đã thoát ra ngoài và chạy thẳng về hướng cô. Một cách bản năng, cô thò tay vào trong chiếc túi xách nhưng không biết chân cô đã vấp phải vật gì nên mất thăng bằng ngã ngồi xuống đất, miệng lại hô to:
- Đứng lại!
Những trinh sát phía sau Hồ Đại Khánh cũng đồng loạt hô vang, hô câu gì thì Khánh Xuân nghe không rõ. Cô chỉ trông thấy Hồ Đại Khánh không chút đắn đo chĩa súng thẳng về phía mình, cũng thấy rõ gương mặt thô kệch và ánh mắt điên cuồng như loài ác thú của hắn. Ánh mắt ấy như tích tụ sự thù hận đối với cô đã mấy trăm năm!
Khẩu súng ngắn loại 64 trên tay cô rung nhẹ và phát ra một tiếng nổ đanh gọn. Hồ Đại Khánh chợt khựng lại rồi bước thêm mấy bước, nặng nề đổ ụp xuống ngay trước mặt Khánh Xuân. Cô vẫn ngồi trên đất, họng súng vẫn hướng về phía gương mặt đầy máu cách cô không xa.