Mãi Không Nhắm Mắt

Chương 15 :

Ngày đăng: 17:43 18/04/20


Trời vừa sập tối, Tiêu Đồng lại leo lên chiếc xe bóng lộn của Âu Dương Lan Lan rời khỏi trường. Trước đây anh không hề nghĩ rằng, cách trường chỉ mấy cây số là vùng ngoại ô cũng chật chội như trong nội thành lại có một trang viên hoa lệ và thanh tĩnh đến như vậy.



Chiếc xe chỉ chạy trên đường chính chưa đến mười phút thì đã rẽ ngang, đi xuyên qua một vùng cây ăn quả rồi lại vượt qua một khu vườn trồng toàn hoa anh đào rồi tiếp tục băng qua một con đường âm u dưới những bóng cây cao và đưa anh một khu vườn trông chẳng khác nào cảnh đào nguyên giữa cõi trần. Trong vườn có những bãi cỏ bằng phẳng xanh mướt và những cây cổ thụ cao cao che khuất một ngôi biệt thự được xây dựng theo lối tây. Trên những bức tường của ngôi biệt thự, những loài dây leo bò kín mít. Loáng thoáng trong ánh sáng từ trong nhà lọt qua khe cửa sổ bằng kính, những con côn trùng đang chập chờn bay lượn, múa những điệu múa có tính hoài cổ và nhàn nhã.



Đây chính là nhà của Âu Dương Lan Lan!



Chiếc xe đỗ ngay trước ngôi biệt thự, lập tức có một thiếu niên ra vẻ nông dân chạy xuống những bậc tam cấp, học cách mời khách của những khách sạn sang trọng, cung kính mở cửa xe, một người đàn ông mặc Âu phục thẳng đuột đứng ở cửa biệt thự, cười và lên tiếng chào: Lan Lan đã về!



Âu Dương Lan Lan không để ý gì đến nụ cười rất tầm thường của người đàn ông, dắt tay Tiêu Đồng bước lên bậc tam cấp, tiến thẳng vào phòng khách. Cô cởi áo khoác vắt trên ghế salon rồi mới hờ hững giới thiệu gã đàn ông trung niên:



- Đây là ông Hoàng, trợ lý của bố tôi.



Cô không giới thiệu Tiêu Đồng với người họ Hoàng mà ngồi ngay xuống salon. Một cô giúp việc mang đến hai cốc trà, đặt trên bàn trà. Tiêu Đồng đưa tay về phía ông Hoàng, tự giới thiệu:



- Tên tôi là Tiêu Đồng.



- Tôi là Hoàng Phương Bình, hân hạnh!



Hoàng Phương Bình rất rất lịch thiệp bắt tay anh và cũng tự giới thiệu tên rồi nói với Âu Dương Lan Lan:



- Ông chủ ở trên lầu. Tôi lên báo với ông là cô đã về.



Nói xong, Hoàng Phương Bình đi thẳng lên lầu. Một chú mèo to lớn màu vàng nhảy lên ghế salon, uốn lưng ngoác miệng đi chung quanh Âu Dương Lan Lan, dáng vẻ thân thiết và nũng nịu. Cô ôm nó vào lòng, hôn mấy cái rồi nói với Tiêu Đồng:



- Đây là Tiểu Hoàng, nhưng bây giờ đã có thể gọi nó là Lão Hoàng rồi, nó vừa mới làm mẹ, là loại mèo Ba Tư thuần chủng.



Tiểu Hoàng và cô chủ giỡn với nhau một lúc rồi xem như việc chào hỏi đã hoàn thành, nó chủ động nhảy xuống khỏi salon, ung dung đi vào nhà trong. Âu Dương Lan Lan hớp một ngụm trà, bảo Tiêu Đồng ngồi xuống. Tiêu Đồng không ngồi mà đứng giữa phòng khách đưa mắt quan sát chung quanh. Phòng khách rất rộng, những vật dụng trang trí đều không phải là hàng nội địa. Tất cả đều thể hiện sự sang trọng, đắt tiền nhưng lại được bài trí không mấy trang nhã, thậm chí có phần hơi dung tục nhằm phô trương vẻ giàu có của chủ nhân. Âu Dương Lan Lan hỏi:



- Thích nơi này không?



- Cũng được. - Tiêu Đồng ứng phó nói.



- Sau này nó sẽ là của anh. Nó được gọi là “Biệt thự Anh Đào”.



Tiêu Đồng không hề có bất kỳ thái độ nào trước những lời hào phóng ấy, ngược lại còn lên tiếng đầy vẻ lạnh nhạt:



- Gia đình cô là kiểu “phát tài đột xuất” chăng?



Âu Dương Lan Lan không hề có chút phật ý trước lời châm biếm của Tiêu Đồng, nhìn anh nói:



- Cứ cho là như thế.



Tiêu Đồng bước đến bên cửa sổ nhìn ra ngoài. Trời đã tối đen, không nhìn thấy gì ở bên ngoài vì các cửa sổ đều đóng kín mít, những con côn trùng thi thoảng lại đập vào kính. Đây là một đêm nóng bức nhưng trong phòng khách, Tiêu Đồng lại cảm thấy lạnh, có lẽ vì máy điều hòa vặn quá thấp. Anh hỏi:




- Tôi không đi. Hàng tốt hay không, chú biết hơn tôi. Chú đi xem là đủ rồi. Chú cứ mang tiền theo, nếu hàng thực sự có giá trị, chú thay mặt tôi nhận hàng.



Tiêu Đồng nghe rất rõ những câu trao đổi này. Qua khe cửa hẹp, Tiêu Đồng nhận ra người đối thoại với Âu Dương Thiên là người mặc Âu phục. Đúng lúc ấy, Âu Dương Lan Lan gọi từ phía sau khiến anh giật mình:



- Tiêu Đồng, anh muốn về à?



Gắng giữ bình tĩnh, quay đầu lại, anh được đà nói luôn:



- Đúng, anh cần phải về. Mấy ngày nữa trường có tổ chức một cuộc thi diễn thuyết, anh vẫn còn phải học thuộc lòng diễn từ.



Vừa nói, Tiêu Đồng vừa bước ra khỏi cửa, đi ra sân. Mấy vị khách đều đã lên xe, Tiêu Đồng chú ý chiếc xe của người mặc Âu phục đang đậu trong cùng. Đó là một chiếc Mercedes màu trắng bạc. Anh lễ độ nói lời cáo từ với Âu Dương Thiên rồi cầm lấy chiếc chìa khóa mà Hoàng Phương Bình đưa cho, lên chiếc Toyota. Chưa kịp khởi động, Âu Dương Lan Lan đã chạy đến gõ nhẹ vào cửa kính. Anh nhấn nút cho tấm kính hạ xuống, đưa mắt có ý hỏi. Âu Dương Lan Lan nói:



- Tối mai đến ăn cơm.



Anh gật đầu và vặn chìa khóa. Nhìn thấy chiếc Mercedes chưa khởi động, anh lại quay sang Âu Dương Lan Lan nói:



- Em nói với lão Hoàng là hãy giới thiệu anh chỉ là bạn em, không được thêm từ “trai” vào đằng sau nữa!



Lan Lan trừng mắt nhìn anh, hỏi:



- Anh không phải là con trai sao?



Lúc ấy, tất cả chiếc xe đều đã nổ máy, kể cả chiếc Mercedes. Tiếng động cơ phá tan bầu không khí yên tĩnh của vùng ngoại ô. Tiêu Đồng đành phải cao giọng nói:



- Chúng ta đã thống nhất với nhau rồi, lúc này chỉ là bạn bè thông thường, em quên rồi sao?



Âu Dương Lan Lan tức giận đập tay lên thành xe rồi cũng cao giọng nói sang sảng:



- Được, tôi chưa quên! Anh nói sao thì cứ làm như vậy!



Tiêu Đồng nhìn cô rồi nhìn chiếc xe màu trắng đang phóng qua trước mặt. Anh cao giọng nói:



- Âu Dương Lan Lan! Tôi phục em!



- Phục cái gì?



- Phục cá tính của em!



Anh đạp chân ga. Chiếc Toyota rung lên nhè nhẹ rồi rời khỏi sân.



Đêm đã khá khuya. Hai bên con đường thẳng băng là hai hàng bạch dương cao vút. Mui xe đen ngòm ngay trên đầu khiến không gian trong tầm nhìn của Tiêu Đồng như hẹp hẳn lại. Ánh đèn pha loang loáng chiếu sáng từng gốc cây bạch dương uyển chuyển nối đuôi nhau. Vượt qua vườn cây ăn quả rồi vườn anh đào, sau khi ngoặt qua đại lộ để hướng về thành phố, những chiếc xe dần dần phân tán. Tiêu Đồng bám sát theo chiếc xe Mercedes màu trắng, giữ khoảng cách an toàn. Qua ánh đèn pha, anh quan sát rất rõ đuôi sau của nó, biển số của nó là TÂN E05320. Rất nhanh, hai chiếc xe đã đến bùng binh đầu thành phố, chiếc Mercedes đột ngột tăng ga. Phải nói là tay lái của Tiêu Đồng vững vàng một cách bản năng. Anh len lỏi giữa dòng xe, lúc đánh bên phải lúc sang bên trái để bám theo chiếc xe trước nhưng rồi cuối cùng, anh đành thất vọng nhìn theo hằng hà sa số những chiếc đèn hậu đỏ rực trước mặt mình mà thôi.