Mãi Không Nhắm Mắt
Chương 17 :
Ngày đăng: 17:43 18/04/20
Sau khi tan học, Tiêu Đồng không nghĩ gì đến chuyện ăn trưa mà vội vàng chạy về ký túc xá, dùng điện thoại công cộng để gọi vào máy di động của Khánh Xuân. Anh kiềm nén sự hưng phấn, ra vẻ rất thoải mái hỏi cô đã ăn cơm chưa, có uống cốc rượu nào không, có phải là đang mở tiệc ăn mừng lập nên công lớn...? Khánh Xuân im lặng thật lâu trong máy điện thoại, không trả lời câu hỏi nào. Lúc ấy Tiêu Đồng mới cảm thấy có chỗ không ổn.
- Ôi dào, sao thế? Để cho bọn chúng trốn thoát hết rồi phải không?
Giọng Khánh Xuân như đang thẩm vấn phạm nhân:
- Cậu nói sáng nay chúng sẽ giao hàng. Bọn chúng giao hàng gì?
Từ câu hỏi của Khánh Xuân, Tiêu Đồng đã đoán ra mọi vấn đề, phát hoảng:
- Thì giao hàng... Thế bọn chúng giao hàng gì?
- Cậu hỏi tôi à? - Thái độ của Khánh Xuân rất không bằng lòng, cao giọng. Những giọt mồ hôi lấm tấm rịn ra trên trán Tiêu Đồng, miệng chỉ ấp úng không nói được câu nào - Thôi vậy, không nói được nhiều trong điện thoại, sau này tôi sẽ tìm cậu. Tối nay cậu cứ đến nhà Âu Dương Lan Lan ăn tối, làm như không biết chuyện gì đã xảy ra. Nên nhớ, nhất định phải đến! Nếu gặp lại những người đêm hôm qua, cậu chú ý nghe họ nói những gì, nghe cho chuẩn một tí nhé!
Khánh Xuân cúp máy. Tâm trạng hưng phấn của Tiêu Đồng như bị một gáo nước lạnh tạt vào, tắt ngấm. Anh thầm chửi: Tôi nghe rõ rõ ràng ràng, mẹ kiếp, các người sao lại chửi tôi!
Trong tâm trạng hết sức nặng nề, anh bước chân vào nhà ăn. Trong nhà ăn, anh chạm mặt Lư Lâm Đông vừa ăn cơm xong, chưa kịp rửa bát. Anh ta ngồi sà xuống bên cạnh Tiêu Đồng, đắc chí nói:
- Biết không, cuộc thi diễn giảng đã lùi thời gian rồi. Điều này rất có lợi cho chúng ta.
Tiêu Đồng cúi đầu ăn cơm. Anh còn có tâm trạng nào mà nghĩ đến chuyện thi với thố, nhưng Lư Lâm Đông vẫn cứ triền miên trong hưng phấn:
- Ngày thành lập Đảng 1-7, Đảng ủy trường tổ chức quá nhiều hoạt động trong khi những hoạt động của Thị ủy, Ủy ban Giáo dục Quốc gia cũng không hề ít. Tôi đã nói với Phó bí thư Hàn, cuộc thi diễn giảng chen vào trong thời gian này không bằng đổi sang nhân ngày thành lập trường để cho các khoa chuẩn bị kỹ hơn một tí. Phí bí thư Hàn đã đồng ý rồi. Tất cả diễn từ của các khoa khác tôi đều biết, đại bộ phận đều ca tụng Đảng, chỉ thích hợp với ngày 1-7, thay đổi thời gian, bọn họ phải đua nhau viết lại diễn từ. Tôi nghĩ, bọn họ không có được kỳ nghỉ hè thoải mái như chúng ta đâu. Diễn từ của chúng ta không có vấn đề gì. Ngày thành lập trường của chúng ta cách ngày Quốc khánh rất gần, do vậy mà chủ đề của cuộc diễn giảng này sẽ xoay quanh vấn đề ca tụng tổ quốc xã hội chủ nghĩa, diễn từ của chúng ta đánh trúng vào chủ đề này. Chúng ta cứ ung dung lấy khỏe để tiếp đón mệt, những vết thương trên mặt cậu lúc ấy cũng đã không còn nữa. Có điều, cậu nghỉ hè cũng đừng nên quá thoải mái, đừng có tư tưởng khinh địch, có thời gian vẫn cứ phải đọc thuộc diễn từ. Ra quân lần này nhất định thẳng lợi, chỉ được phép thành công, không được phép thất bại...
Lư Lâm Đông nói những gì hầu như Tiêu Đồng không hề nghe thấy, anh chỉ nghe được mỗi lời cuối cùng: Ý của tôi cậu có hiểu không? Anh mơ màng trả lời như một cái máy: “Hiểu rồi!”, lúc ấy Lư Lâm Đông mới cầm bát lên và bỏ đi.
Chập choạng tối, trời mưa nhẹ. Tạnh mưa, Tiêu Đồng lái xe đến nhà Âu Dương Lan Lan. Vừa bước vào cửa, anh đã hỏi:
- Bác đâu?
- Chiều nay đến công ty rồi, vẫn chưa về. Anh tìm ông có chuyện gì à?
- Không có gì, tiện mồm hỏi vậy thôi.
Trông thái độ của Lan Lan thì hình như không có bất cứ chuyện gì đã xảy ra, cô vẫn thân thiết và nhiệt tình như mọi ngày. Ăn cơm tối xong mà Âu Dương Thiên vẫn chưa về, Tiêu Đồng cảm thấy không nên ở lại lâu hơn nữa bèn đứng dậy ra về. Âu Dương Lan Lan nói:
- Bữa nay thứ Sáu, những ngày cuối tuần anh đọc sách cũng đủ rồi mà, cứ ngồi thêm chút nữa nói chuyện cho vui.
Tiêu Đồng vẫn cứ nằng nặc đòi về với lý do là tối nay anh có chuyện cần làm.
- Có phải là có hẹn với người yêu?
Âu Dương Lan Lan nghiêng đầu, cố ý nhấn mạnh hai tiếng “người yêu”.
- Cái mặt tôi bị các người hành hạ thành thế này, sao lại dám vác đi gặp cô ấy?
- Thế thì chờ cho anh lành lặn trở lại, bọn em sẽ tặng tiếp cho anh một trận nữa. Đó là cách tốt nhất để anh vĩnh viễn không gặp cô ta nữa.
Lúc này Tiêu Đồng đã đi ra khỏi cửa và đến bên chiếc xe, ngoáy đầu lại nhìn Âu Dương Lan Lan đang đứng tựa vào khung cửa, nói to:
- Đúng là tâm địa của một phụ nữ có máu lạnh!
Anh mở cửa xe, Âu Dương Lan Lan gọi theo:
- Ngày mai anh làm gì?
- Vẫn chưa định trước được.
- Tối mai đến, chúng ta đi vũ trường.
- Nếu đến, anh sẽ gọi cho em.
Anh rời khỏi biệt thự, lái xe thẳng về trường. Giữa đường, một trận mưa to bất ngờ đổ xuống, những hạt mưa to lộp độp đập vào kính chắn gió. Anh chợt nhớ tối nay là cuối tuần nên quyết định về nhà. Tâm tình anh lúc này chẳng khác gì không khí ẩm thấp chung quanh, u ám đến độ mốc meo. Với tâm tình ấy, đêm nay anh chẳng thiết làm gì cả, chỉ muốn về nhà mà gặm nhấm sự cô độc của mình.
Tiêu Đồng dừng xe trên khoảng đất trống trước tòa chung cư. Khóa cửa xe một cách cẩn thận xong, anh chuẩn bị đi lên lầu thì phát hiện ra ngay chân cầu thang có một bóng người trông rất quen thuộc. Anh dừng bước làu bàu:
- Tại sao em lại đứng đây?
- Xe chạy đi đâu thì chúng ta đến đó. Nhưng tôi lại muốn đưa chị ghé qua nhà tôi, không có ai ở đấy cả.
- Không có người thì không nên đến, bất tiện lắm.
- Chị sợ tôi giở trò lưu manh à?
- Tôi là cảnh sát thì còn sợ gì ai?
Im lặng giây lâu. Khánh Xuân lên tiếng:
- Đi, đến xem nhà thế nào, mai mốt có lệnh bắt cậu, tôi sẽ là người dẫn đường.
Cũng đã khá khuya mà Khánh Xuân vẫn đồng ý đến nhà, đối với Tiêu Đồng mà nói, đây là một hạnh phúc vượt ra ngoài sự tưởng tượng của anh. Khi Khánh Xuân nói, đến nhà anh quá bất tiện, anh đã ý thức được rằng cô không còn coi anh như là một đứa trẻ nữa mà đã thừa nhận anh là một người đàn ông thực thụ.
Anh phóng xe thật nhanh, đưa Khánh Xuân đến căn chung cư sang trọng của mình, để cho cô xem những tấm ảnh xe hơi anh dán kín trên tường và phân tích đặc điểm của từng loại xe. Không muốn Tiêu Đồng mất hứng, Khánh Xuân im lặng ngồi nghe và nhìn qua một lượt các tấm ảnh rồi đột ngột lên tiếng:
- Văn Yến thường đến đây phải không?
- Chúng tôi chia tay rồi!
- Chia tay? Tại sao?
- Tôi đã nói rồi, chúng tôi chỉ là hàng xóm, là bạn bè bình thường thôi. - Tiêu Đồng nói - Một người bạn rất tốt, tốt hơn bình thường một tí.
- Một người bạn thông thường lại có thể chăm sóc cậu bấy nhiêu thời gian trong bệnh viện sao? Nếu là bạn thâm giao, tình cảm rất sâu đậm mới có thể làm được điều ấy.
- Chị cũng đã từng chăm sóc tôi trong bệnh viện, vậy cảm tình của chị với tôi có sâu đậm không?
- Tôi? - Khánh Xuân lặng người trong giây lát - Tính chất của việc tôi chăm sóc cậu không giống với Văn Yến.
- Không cần biết chị có cảm tình với tôi hay không thì đó vẫn là những ngày đáng nhớ nhất trong cuộc đời của tôi rồi.
Cách nói năng cũng như thái độ của Tiêu Đồng quá trịnh trọng, trịnh trọng như đang nói lên một lời thề khiến Khánh Xuân cảm thấy hơi bị bất ngờ. Cô cười nhẹ, hỏi:
- Thế bây giờ cậu đồng ý tham gia công tác, chẳng qua cũng chỉ là một cách đền ơn đáp nghĩa thôi phải không?
Vẫn cái giọng vô cùng trịnh trọng ấy, Tiêu Đồng nói:
- Đúng nhưng mà cũng không đúng. Chị biết không? Tôi ái mộ chị mà cũng rất yêu chị. Tôi có thể vì chị mà làm bất cứ công việc gì.
Trước những lời của Tiêu Đồng, Khánh Xuân cảm thấy khó xử vô cùng, lâu lắm cô mới lên tiếng:
- Khuya rồi, tôi phải về đây. Cậu đừng tiễn, tôi có thể đi xe buýt.
Tiêu Đồng không nói gì, cùng với Khánh Xuân rời khỏi nhà và xuống cầu thang. Anh mở cửa xe, Khánh Xuân có vẻ do dự một lát rồi lên xe. Im lặng bao bọc hai người trên suốt quãng đường.
Khi chiếc xe dừng lại trước chung cư của Khánh Xuân, cô nhanh chóng mở cửa bước xuống, không nhìn Tiêu Đồng, nói:
- Tạm biệt!
- Khánh Xuân! - Tiêu Đồng kêu lên - Chị có biết không, tối nay tôi đã có ý định không tham gia vào công việc này nữa. Suýt chút nữa là tôi đã quyết định nói với chị chuyện này.
- Tại sao? Khánh Xuân có vẻ bị bất ngờ, hỏi.
- Tôi cảm thấy chị ghét tôi!
- Tôi đã nói xin lỗi rồi, trưa nay tôi đối xử không phải với cậu.
- Tôi cũng xin lỗi chị.
- Cậu xin lỗi về điều gì? Có phải là cái tin thất thiệt tối hôm qua chăng?
- Không vì điều đó mà chính là những lời đã xúc phạm đến chị trong tối nay, vì tôi đã từng có những mơ tưởng mà mình không nên có.
Khánh Xuân ngước mắt nhìn Tiêu Đồng. Anh không biết là trong ánh mắt của Khánh Xuân ẩn chứa sự thương hại hay thông cảm.
- Mỗi người đều có những giấc mơ riêng, nhưng tất cả đều có thể tỉnh lại được! - Đó là lời cuối cùng của Khánh Xuân.