Mãi Không Nhắm Mắt

Chương 20 :

Ngày đăng: 17:43 18/04/20


Hai ngày rồi Tiêu Đồng không đến ăn cơm tối ở nhà Âu Dương Lan Lan nhưng tối nay, anh lại đồng ý cùng cô đến vũ trường.



Suốt cả buổi chiều, Tiêu Đồng vùi đầu trong thư viện để đọc tài liệu, bữa tối ăn một vài miếng lấy lệ ở nhà ăn. Đã nghỉ hè nên những sinh viên ở các địa phương xa đều đã về nhà, trường học trở nên vắng vẻ vô cùng. Khoa tổ chức cho một số sinh viên đi xuống phía nam để thực tế, yêu cầu anh tham gia. Nhưng vì vụ án chưa đâu vào đâu, anh không thể rời khỏi Bắc Kinh. May mà trong dịp hè này, trường có tổ chức những lớp bồi dưỡng tiếng Anh ngắn ngày cho mọi đối tượng do Lư Lâm Đông phụ trách nên Tiêu Đồng được nhận một chức trợ giảng. Dựa vào lý do đó, anh từ chối chuyến đi xuống phía nam. May hơn nữa là mùa hè năm nay, thư viện trường lại mở cửa liên tục, anh muốn tranh thủ thời gian nghỉ hè để đọc một số sách nhằm bổ sung những kiến thức thiếu hụt trong thời gian nằm viện để đoạt lại vị trí đầu lớp về thành tích học tập trong năm sau.



Ăn cơm tối xong, Tiêu Đồng trở về ký túc xá thay quần áo. Anh không biết đường đi đến hộp đêm Đế Đô nên đã hẹn Âu Dương Lan Lan là bảy giờ ba mươi đến đón mình. Thời gian vẫn còn thong thả lắm nhưng không ngờ rằng, thay quần áo xong, vừa bước ra khỏi cổng ký túc xá, anh đã trông thấy Văn Yến đứng đó tự bao giờ.



Trông thấy Văn Yến, bất chợt Tiêu Đồng nhớ ngay đến chuyện cô đến tìm Khánh Xuân và một cơn giận dữ bỗng trào lên. Bằng một thái độ hết sức lạnh nhạt, giọng nói có phần thô lỗ, anh hỏi:



- Cô đến đây làm gì?



Trông Văn Yến có vẻ rất bình tĩnh nhưng không hề có vẻ khiếp nhược như trước đây, nói:



- Muốn tìm anh nói chuyện.



- Muốn cãi nhau thì đi ra ngoài kia, đừng đứng trong trường mà làm ầm ĩ lên với tôi. - Tiêu Đồng đanh mặt nói.



- Em không muốn cãi nhau với anh, chỉ muốn hẹn anh ra ngoài kia nói chuyện.



Tiêu Đồng xem đồng hồ, nói:



- Xin lỗi, tối nay tôi có việc. Muốn nói chuyện thì được thôi, nhưng hẹn dịp khác vậy.



- Em không dễ dàng gì mà đến được đây, anh có việc thì cứ đi đi, em ở đây chờ.



- Cô muốn nói chuyện sao không hẹn trước? - Tiêu Đồng trách móc.



- Nếu em nhắn cho anh, liệu anh có trả lời em không? Làm sao em hẹn trước được?



Cố gắng không gây to tiếng, Tiêu Đồng xẵng giọng:



- Tối nay tôi không về, cô có đợi được không?



Ánh mắt Văn Yến lóe lên những tia nhìn lạnh buốt:



- Có phải là đi tìm đứa con gái có chiếc BMW không?



Bị dồn vào thế bí, Tiêu Đồng chối quanh:



- Không phải, là một thầy giáo muốn gặp tôi, tôi đã đồng ý đến gặp ông.



Nước mắt Văn Yến đã lưng tròng, giọng đã bắt đầu nghẹn ngào:



- Tiêu Đồng, ít ra thì em cũng đã yêu anh được hai năm. Trong lòng em có đôi điều muốn nói, lẽ nào anh lại không cho em nửa tiếng đồng hồ sao?



Lời Văn Yến vừa có tính chất van nài nhưng đồng thời cũng có tính chất ép buộc. Tiêu Đồng rất ghét bị dồn vào tình thế bị ép buộc, cho dù đó là ép buộc bằng sức mạnh hoặc bằng nước mắt. Nói chuyện với nhau, xét về nguyên tắc là phải được hai bên cùng tự nguyện. Việc gì mà cô không hẹn trước mà lại chặn đường người ta đòi nói chuyện! Anh lắc đầu, kiên quyết nói:



- Tôi nói lại lần nữa, tối nay tôi có việc, muốn nói thì để dịp khác. Tối nay không thể nói được gì hết!



Nói xong anh quay người bỏ đi. Văn Yến réo tên Tiêu Đồng từ phía sau lưng nhưng anh không hề quay đầu lại. Vừa ra khỏi cổng trường, anh đã trông thấy chiếc BMW của Âu Dương Lan Lan đứng sẵn không biết từ bao giờ. Anh chui vào xe, không có lấy một lời chào hỏi. Âu Dương Lan Lan hỏi, vì sao sắc mặt anh khó đăm đăm như thế, hình như có chuyện gì phải không. Anh nói không có chuyện gì cả, em cứ cho xe chạy đi.



Hộp đêm Đế Đô đèn màu nhấp nháy sáng trưng, xe hơi dựng san sát, chứng minh lời Âu Dương Lan Lan nói rất đúng: Đây là nơi làm ăn đang lúc thịnh vượng. Những vệ sĩ bảo vệ hộp đêm ăn mặc theo kiểu Ấn Độ, đầu quấn vải đỏ vừa dày vừa nặng. Trông thấy cô thiên kim tiểu thư của ông chủ xuất hiện, tất cả đều cúi chào biểu hiện sự cung kính. Xe của Âu Dương Lan Lan dừng ngay giữa cổng, vất chìa khóa cho một “gã Ấn Độ” rồi ngẩng cao đầu dẫn Tiêu Đồng đi thẳng vào trong, kể cả giám đốc lẫn nhân viên phục vụ đều thân mật lẫn cung kính chào cô, cả một đoàn người đi theo đưa cô vào một gian phòng đặc biệt giành cho khách hạng sang. Âu Dương Lan Lan bước vào nhưng trở ra ngay lập tức, nói với giám đốc:



- Bữa nay tôi đến là để nhảy, cứ để tôi ngồi dưới vũ trường, tiết kiệm cho ông một phòng VIP, tranh thủ kiếm thêm ít tiền.



Giám đốc cười rất tươi:



- Lâu rồi cô không đến, ở đây làm ăn khá lắm, sá gì một chút tiền lẻ ấy.



Lan Lan và Tiêu Đồng chọn được hai chỗ ngồi ở vị trí tốt nhất của vũ trường, tầm nhìn rất thoáng, lại không bị người ra kẻ vào làm ồn. Nhạc đã bắt đầu nổi, đã có người bước ra sàn nhảy, toàn vũ trường chìm trong ánh đèn màu lung linh huyền ảo. Tiêu Đồng đưa mắt nhìn quanh và trong bóng tối lờ mờ, anh nhận ra rằng vũ nữ và kỹ nữ đông gấp nhiều lần so với khách nhảy. Cô nào cũng trang điểm thật lộng lẫy kiêu sa, túm năm tụm ba nói chuyện ồn ào, cười vang phóng túng, liếc mắt đưa tình với tất cả đàn ông trong vũ trường.




Hành động đột ngột của Âu Dương Lan Lan khiến trai tim Tiêu Đồng như muốn nhảy khỏi lồng ngực, cho dù anh đã dự đoán rằng, chuyện phiền toái này sớm muộn gì cũng đến. Anh hờ hững để cho cô ôm lấy mình, để mặc cho cô vùi đầu vào ngực mình. Một lát sau, anh đẩy nhẹ vai Âu Dương Lan Lan, nói:



- Được rồi, đi ngủ đi.



Âu Dương Lan Lan ngước đầu nhìn anh, ánh mắt đầy vẻ trách móc lẫn nghi ngờ:



- Có phải là anh không thích em tí nào, đúng không? Nếu đúng, anh phải nói thẳng ra. Thời gian cũng đã khá lâu rồi, em vẫn cứ chờ đợi ở anh một tấm lòng. Em là con gái, không thể lúc nào cũng chủ động được. Anh phải nói cho em biết, có phải là em quá đa tình?



Tiêu Đồng bị truy hỏi dồn ập, không biết phải trả lời như thế nào, chỉ biết ấp úng giây lâu để tìm cách ứng phó. Cuối cùng, anh ôm nhẹ Âu Dương Lan Lan vào lòng và dịu dàng nhưng cương quyết nói:



- Lan Lan, em đã biết rằng anh không phải là một thằng con trai quá phóng túng. Làm một thằng con trai phóng túng thì quá dễ, nhưng anh tin rằng, em không bao giờ thích loại người như vậy. Mai này, khi quan hệ bạn bè giữa hai ta phát triển đến độ thông cảm và sâu sắc, anh vẫn hy vọng là sự phát triển ấy được xây dựng trên tình cảm mà không phải là cái gì khác. Tình cảm thì phải có một qua trình tích lũy. Tình yêu sét đánh chưa chắc đã có thể tồn tại đến đầu bạc răng long...



Đây là lần đầu tiên Âu Dương Lan Lan nghe thấy những lời dịu dàng, chân tình và rất đường hoàng đĩnh đạc của Tiêu Đồng khiến cô cảm động và tin rằng, đó là những lời chân thật xuất phát từ tận đáy lòng anh. Cô gật đầu nói:



- Được rồi, anh có lý riêng, em cũng đành phải nghe theo vậy. Dù sao tình cảm của em giành cho anh thế nào, anh cũng đã biết. Em tin rằng sự chân thành của em không thể không lay động được trái tim sắt đá của anh. Anh không coi thường em là được rồi.



Tất cả những nỗi nghi ngờ và xung đột tạm thời lắng xuống, cả hai chúc nhau ngủ ngon rồi Tiêu Đồng trở về phòng, khóa cửa, cởi quần áo, tắt đèn và cố gắng tĩnh tâm để suy xét tất cả những gì mình đã làm trong tối nay. Trước sự tấn công của Âu Dương Lan Lan, anh đã ôm cô vào lòng, liệu đó có phải là một hành động nông nổi? Nếu không có hình bóng Khánh Xuân, liệu đêm nay anh đã đến với Âu Dương Lan Lan? Thân hình cô ta cũng khá hấp dẫn, da dẻ cô ta cũng rất mịn màng. Khi bầu ngực phập phồng của cô ta áp vào lưng anh, anh vẫn bị một cảm giác kích thích đơn thuần về mặt sinh lý xuất hiện và chiếm lĩnh con người anh.



Thực sự mỏi mệt nhưng Tiêu Đồng không thể ngủ được. Những suy nghĩ không hề logic cứ quay cuồng trong đầu khiến anh không thể nào chợp mắt cho đến hai giờ đêm, anh nhẹ nhàng rời khỏi giường, mặc quần áo, dò dẫm đi ra khỏi phòng. Căn biệt thự đang chìm trong giấc ngủ mê mệt. Anh dựa vào một luồng ánh sáng mong manh không biết xuất phát từ đâu lần ra đến phòng khách rồi nhẹ nhàng từng bước một theo từng bậc tam cấp đi lên tầng hai. Tầng hai càng tối tăm hơn. Bằng cảm giác, anh lần tìm nắm đấm cánh cửa, bất thình lình một tiếng “meo” thật lớn vang lên khiến tay chân anh rụng rời, mồ hôi lạnh túa ra dọc theo sống lưng. Trong bóng đêm anh nhận ra có hai đốm sáng xanh lè, lúc này hồn vía mới quay về với thân xác anh. Thì ra đó là Tiểu Hoàng, cặp mắt bất động của nó đang nhìn anh chăm chú khiến anh nghi ngờ: Có phải là loài mèo cũng có bản năng giữ nhà?



Cuối cùng thì anh cũng lần ra nắm đấm. Vừa rồi, khi rời khỏi phòng, anh đã cố ý không khóa bên trong. Anh đẩy cửa thật nhẹ nhàng và nhón chân đi về phía bàn viết, bật đèn và bật máy vi tính, tìm những dữ liệu bảo tồn trong phần “Danh mục”, dùng cái vốn Anh văn không nhiều lắm của mình đọc lướt qua một lượt những đoạn văn tự không hề dễ đọc chút nào ấy. May mà chúng không nhiều lắm, chỉ khoảng vài ba trang, lúc này Tiêu Đồng đã hoàn toàn bình tĩnh, nhìn thấy bên cạnh máy tính có một máy in, anh quyết định in những trang văn kiện này. Trong gian mật thất hoàn toàn cách ly với thế giới này, anh hoàn toàn không biết những gì đang diễn ra bên ngoài nên tất nhiên cũng không thể biết được rằng Âu Dương Thiên đã quay về và chiếc xe của ông ta đã vào đến sân.



Tiếng máy in kêu xè xè, mấy trang văn kiện chạy ra. Không biết là dây thần kinh số mấy đã hoạt động hay quỷ ma mách lối mà anh lại đi ra cửa, kéo cánh cửa nặng trình trịch mở hé ra một tí để xem động tĩnh bên ngoài. Anh nghe thấy tiếng cánh cửa phòng khách được kéo mạnh ra, có người bước vào, không bật đèn, đi thẳng về phía cầu thang. Tiêu Đồng kinh sợ đến độ tức thở, chạy vội về phía máy tính, chụp lấy mấy tờ giấy vừa in ra, tắt máy rồi lẻn ra khỏi phòng. Lúc này Âu Dương Thiên đã lên gần tới lầu hai, nếu Tiêu Đồng chạy xuống cầu thang thì hai người sẽ chạm mặt nhau. Không còn cách nào khác, anh chỉ biết lùi về phía cuối hành lang, ẩn thân vào trong bóng tối.



Âu Dương Thiên lên lầu, lục túi tìm chìa khóa rồi tra vào ổ khóa một cách thuần thục. Cửa không khóa! Hình như ông ta thoáng một chút nghi ngờ, đứng lặng trước cửa phòng một lát rồi đẩy cửa bước vào. Ánh đèn từ trong phòng hắt ra khỏi cánh cửa khép hờ làm chiếu sáng phân nửa hành lang, Tiêu Đồng nghe thấy tiếng bước chân của Âu Dương Thiên tiến về phía bàn viết, bèn quyết định: Lúc này mà không chạy xuống lầu thì còn phải đợi đến bao giờ! Anh cúi người thật thấp, nhẹ nhàng chạy từng bước một xuống cầu thang. Về đến phòng anh mới thực sự tin là mình đã thoát hiểm, toàn thân mệt mỏi rã rời.



Anh nhanh chóng cởi quần áo, nằm im trên giường giả vờ ngủ nhưng lại dỏng tai nghe ngóng tiếng bước chân của Âu Dương Thiên bước xuống cầu thang, đến phòng bên cạnh và gõ cửa. Âu Dương Lan Lan mở cửa, giọng hãy còn ngái ngủ:



- Sao bố lại quay về?



- Tối nay con ở nhà đấy chứ?



- Vâng, có chuyện gì vậy bố?



- Có người vào thư phòng của bố không?



- Sao bố lại hỏi vậy?



- Ai đó đã mở máy tính của bố.



- À, tối qua con và Tiêu Đồng đã mở ra để chơi game đấy.



- Tiêu Đồng?



- À, anh ấy không về, chơi quá say sưa nên anh ấy phải ngủ lại đây.



Giọng của Âu Dương Thiên đã có vẻ bớt lo lắng:



- Con với nó ngủ với nhau đấy à?



- Không, anh ấy ngủ bên phòng ấy. Sao bố lại nghi ngờ con chuyện này chứ?



Tiếng đối thoại của hai bố con họ vang lên một cách rõ ràng giữa đêm khuya vắng lặng. Tiếp theo là tiếng khóa cửa, tiếng bước chân và cuối cùng là sự yên tĩnh đến tuyệt đối. Nằm cuộn trong chăn, Tiêu Đồng nhẹ nhàng thở ra một hơi dài.



Cả đêm đó anh không hề ngủ, đến gần sáng mới thiếp đi một lát thì đã giật mình tỉnh dậy. Sáu giờ ba mươi anh rời khỏi giường, làm vệ sinh cá nhân rồi rời khỏi phòng. Âu Dương Thiên đã ngồi trước bàn ăn đọc báo và uống trà, ngước đầu lên nhìn Tiêu Đồng một lát rồi cất giọng khàn khàn:



- Đêm qua cậu ngủ có ngon không?