Mãi Không Nhắm Mắt

Chương 22 :

Ngày đăng: 17:43 18/04/20


Ngay trong ngày hôm ấy, Cục Công an Quế Lâm đã điều động một chiếc xe cho ba người đi thẳng đến Côn Minh, xuất phát lúc ba giờ rưỡi theo quốc lộ Điền - Quế. Hai bên đường là cảnh núi non trùng trùng điệp điệp, đẹp chẳng khác nào trong tranh thủy mặc. Rời khỏi địa phận Quảng Tây, trời đã bắt đầu sập tối nhưng tốc độ của xe không hề giảm. Chiếc Mercedes lấm lem bụi đường cuối cùng cũng đến thành phố Côn Minh đúng sáng sớm ngày 26 tháng 8!



Sau khi đến Cục Công an Côn Minh, mọi người mới biết là công an ở đây cũng đã nhận được điện báo của Bộ Công an và Cục Công an Quế Lâm nên họ đã ra lệnh truy tìm tông tích của những chiếc xe tải có bảng số Quế Lâm từ chiều tối hôm qua, trước khi ba người đến đã có kết quả tìm kiếm. Tổng cộng có bốn chiếc, tất cả đều che bạt kín mít đang đỗ trong sân nhà khách của một công ty nọ, biển số xe hoàn toàn phù hợp với những thông tin mà công an Quế Lâm cung cấp. Căn cứ vào tin trinh sát sơ bộ, bốn chiếc xe này đã chất đầy hàng, toàn là những thùng lá thuốc. Còn bao giờ thì chúng khởi hành và đi đến đâu thì trinh sát không thể nắm được. Lái xe tổng cộng có tám người, tất cả đều tạm trú trong nhà khách ấy, riêng ông chủ Quan Kính Sơn của họ không hề phát hiện tung tích, công an Côn Minh còn tiếp tục dò tìm.



Sau khi trời sáng, Xuân Cường gọi điện cho trưởng phòng Mã để báo cáo tình hình và xin ý kiến. Trường Phát cũng mấy trinh sát viên của Côn Minh đến nhà khách nọ để dò xét tình hình và thăm dò địa hình. Suốt cả buổi sáng, bốn chiếc xe tải vẫn nằm lỳ một chỗ. Đang lúc ăn trưa, Xuân Cường lại nhận được báo cáo của Phân cục công an khu Ngũ Hoa là họ đã dò tìm được tung tích của Quan Kính Sơn. Y đang đăng ký thuê phòng tại khách sạn Cẩm Hoa.



Ngay lập tức, công an Côn Minh cử người giám sát Quan Kính Sơn. Có lẽ là nhận được chỉ thị của Bộ Công an nên công an Côn Minh rất nhiệt tình phối hợp với tổ chuyên án, cắt cử rất nhiều trinh sát viên tham gia. Điều nay khiến Khánh Xuân thấy hơi lo lắng: Liệu những vị “chuyên gia” tiếng Anh và chuyên gia phân tích ở Bắc Kinh có nhầm lẫn gì chăng? Họ chỉ dựa vào những phân tích vô cùng chủ quan từ những trang giấy lấy được trong máy vi tính của Âu Dương Thiên. Nếu những phân tích ấy không chính xác thì quả là hao tổn quá nhiều nhân lực và kinh phí. Và tất nhiên là tổ chuyên án sẽ rất khó ăn nói với các đồng chí ở Côn Minh.



Nhưng sự tình đã đến nước này, cô và các đồng chí của mình không còn đường lùi nữa. Điều quan trọng nhất lúc này là phải bám chặt Quan Kính Sơn. Hôm nay đã là ngày 26 tháng 8!



Buổi trưa, Quan Kính Sơn ăn cơm trong khách sạn, ăn xong thì gọi taxi rời khỏi khách sạn. Sau khi y đi khỏi, Trường Phát cũng với trinh sát công an Côn Minh bí mật kiểm tra phòng ở của y, kết quả hầu như chẳng có gì. Nếu quả thật có 21 triệu Nhân dân tệ thì Quan Kính Sơn không thể mang theo bên mình được. Và nếu y có giấu số tiền ấy tại khách sạn thì không thể lọt qua được sự kiểm tra của mọi người.



Khánh Xuân và Xuân Cường có nhiệm vụ theo dõi hành tung của Quan Kính Sơn. Cả hai giả dạng làm khách du lịch bám theo Quan Kính Sơn đến tận lầu Đại Quan, một ngôi lầu rất cao nằm bên cạnh một dòng sông. Đứng trên đỉnh lầu Đại Quan có thể nhìn thấy những ngọn sóng nhấp nhô xanh biếc và những cánh buồm trắng trên mặt hồ Điền. Quan Kính Sơn có vẻ rất nhàn rỗi, hết lên lầu ngắm cảnh rồi lại đi xuống lầu, thả bộ trên bờ đê rồi vượt qua cây cầu bắc ngang sông... Tất cả đều không có biểu hiện gì của một kẻ đang làm một chuyện đại sự mà lại là một kẻ lãng tử đang đi tìm ý cho thơ, cho họa. Nỗi nghi ngờ trong lòng Khánh Xuân càng lúc càng lớn dần - Trông bộ dạng này thì Quan Kính Sơn có phải là một kẻ đang làm chuyện phi pháp hay không? Có phải y đến Côn Minh chẳng qua cũng chỉ là áp tải hàng và nhân cơ hội ấy tham quan cảnh đẹp nơi này? Khi bám theo Quan Kính Sơn rời khỏi Tây Sơn và trở về trung tâm thành phố, Khánh Xuân không dằn lòng được nữa, nói những điều nghi ngờ của mình với Xuân Cường, anh chỉ im lặng không tỏ thái độ gì. Thái độ nhàn tản của Quan Kính Sơn cũng đã khiến cho lòng tin vào một kết quả như ý của chính Xuân Cường cũng đã suy giảm đi rất nhiều.



Buổi tối, công an Côn Minh tiếp tục bố trí người theo dõi khách sạn Cẩm Hoa và nhà khách - nơi có bốn chiếc xe tải đang đỗ. Một đêm trôi qua hoàn toàn bình yên vô sự.



Ngày 26 tháng 8 đã trôi qua mà không có bất kỳ một hiện tượng gì khiến gương mặt Xuân Cường trở nên khó coi vô cùng. Đúng 12 giờ đêm, anh và Trường Phát đã lặng lẽ bàn cách rút lui như thế nào cho êm thấm sau sự vụ này.



Khánh Xuân cũng biết rằng chuyện này đã làm kinh động đến Bộ Công an, lại còn kéo cả Cục Công an của hai thành phố Quế Lâm và Côn Minh vào cuộc, làm thế nào để rút lui cho thật êm thấm đây? Cô nghĩ, Tiêu Đồng không đáng trách trong chuyện này. Chẳng qua là anh đưa cho cô mấy tài liệu ấy để cô xem qua. Tất cả là do trí tưởng tượng của mấy vị “chuyên gia” Phòng hình sự quá phong phú nên mới nghĩ ra những chuyện này. Có điều, khi nhìn nét mặt Xuân Cường, cô hiểu ngay là anh đang oán Tiêu Đồng. Cậu ta đã cung cấp quá nhiều tin tức và tài liệu thất thiệt đâu phải một lần này.



Sáng sớm ngày 27, bốn chiếc xe tải đỗ ở sân nhà khách đồng loạt khởi hành. Trinh sát viên theo dõi đã dùng điện thoại di động hỏi Xuân Cường phải xử trí như thế nào. Theo yêu cầu của Xuân Cường, công an Côn Minh tiếp tục cho người bám sát theo dõi bốn chiếc xe này.



Điều bất thường là Quan Kính Sơn không đi theo đoàn xe. Sáng tinh mơ, y chỉ đến nhà khách và trao đổi gì đó với mấy lái xe rồi hỏi taxi ra sân bay, lên máy bay về thẳng Quế Lâm.



Xuân Cường lập tức gọi điện thông báo cho công an Quế Lâm. Buổi trưa, công an Quế Lâm gọi điện thông báo rằng, Quan Kính Sơn ra khỏi sân bay là đi thẳng về nhà, không gặp gỡ bất kỳ ai.



Khi nhận tin này, Khánh Xuân cùng mọi người đang ăn trưa. Cô đưa mắt nhìn Xuân Cường, thấy rõ sự thất vọng và chán chường thể hiện rõ trên gương mặt anh. Đồng thời anh cũng chẳng dám nhìn thẳng vào mặt những đồng sự công an Côn Minh đang cùng ăn cơm. Đỗ Trường Phát lại bô bô giữa bữa ăn:



- Xem ra chuyến đi này của chúng cũng trở về với hai bàn tay trắng như hai lần trước mà thôi. - Anh bưng tô canh lên húp mấy ngụm to rồi nói tiếp - Đội trưởng, chúng ta quay về thôi!



Không biết là tâm trạng của Xuân Cường đang bực bội hay là vì cách húp canh của Trường Phát quá thô lỗ nên cau mặt gắt gỏng:



- Lần sau đang húp canh thì đừng có nói nữa nhé, trông chẳng có văn hóa tí nào!



Trường Phát biết những lời của mình không đúng lúc nên không tranh biện gì thêm, chỉ quay sang phía Khánh Xuân cười khổ nhưng cô đang cúi đầu làm ra vẻ chẳng nghe thấy gì.




- Đúng rồi, em nhớ lại rồi. - Khánh Xuân cười - Anh chính là quán quân về môn xạ kích trong hội thao kỹ thuật toàn khoa. Trong khoa ta, anh lúc nào cũng là học viên có thành tích cao nhất, các môn học đều đạt điểm ưu, lại được vào Đảng khi còn đang ở trường. Từ khi tốt nghiệp đến nay, anh lại là người thăng chức nhanh nhất. Lần gặp mặt bạn học cũ trước đây, thành tích của anh sau khi ra trường là nhiều nhất, đứng giữa mọi người chẳng khác nào hạc lẫn giữa đàn gà. Hôm ấy, ngay cả em cũng chẳng dám đứng bên cạnh anh vì sợ người ta nghĩ mình thấy người sang thì bắt quàng làm họ.



Xuân Cường hình như đang suy nghĩ điều gì nên không kịp suy nghĩ khẩu khí của Khánh Xuân là châm biếm hay tán tụng. Trong không gian tự nhiên tuyệt vời này, có thể nói ra những điều sâu kín của tâm hồn mà ngày thường không thể nói được. Anh ngập ngừng lên tiếng:



- Khánh Xuân, mấy ngày trước đây lúc nào anh cũng nghĩ, chờ cho đến khi phá xong vụ án này, anh sẽ ngỏ lời cầu hôn chính thức với em. Bao nhiêu năm qua anh chỉ nuôi một giấc mơ này. Nhưng anh sợ một khi vụ án chưa được phá, nói ra điều này em sẽ cự tuyệt.



Xuân Cường không nhắc đến Tân Dân, rõ ràng là anh cố ý tránh né cái tên này. Tân Dân hy sinh đã mấy tháng rồi, Khánh Xuân có muốn cự tuyệt cũng không thể mượn cớ ấy được.



Khánh Xuân cũng không chủ động nhắc đến Tân Dân, thái độ của cô gần như đang thảo luận vấn đề của người khác:



- Nếu vụ án này không phá nổi, có thể anh sẽ vĩnh viễn không nhắc đến chuyện này?



Xuân Cường không thể hiểu được hàm ý trong câu hỏi của Khánh Xuân, nói:



- Lúc nào anh tin tưởng rằng chúng ta sẽ phá được vụ án này, bây giờ nhìn lại, anh thấy mình không sai tí nào.



- Trước đây mấy ngày, vụ án tưởng chừng như đình trệ, anh dựa vào đâu mà tự tin như vậy?



- Bởi vì có em, có sự tế nhị và nhẫn nại của em, vì có sự phối hợp giữa hai chúng ta. Anh cảm thấy rằng giữa anh và em phối hợp với nhau chẳng khác nào châu ngọc kết hợp!



- Không! Khánh Xuân lắc đầu - Em thừa nhận khí phách và tài năng của anh, cũng không phủ nhận sự hợp tác rất có hiệu quả giữa chúng ta. Nhưng anh đừng quên rằng, kết quả đến ngày hôm nay của vụ án chính là sự quyết đoán của trưởng phòng Mã, là sự thông minh của những chuyên gia đã phân tích những tờ giấy ấy cũng như rất nhiều đơn vị bạn phối hợp hành động. Và cũng đừng bao giờ quên còn có một Tiêu Đồng!



Khi Khánh Xuân đề cập đến tên Mã Chiếm Phúc, những chuyên gia và những phối hợp của các đơn vị bạn, Xuân Cường liên tục gật đầu, nhưng khi cô nhắc đến tên Tiêu Đồng ở cuối lời nói, Xuân Cường lặng lẽ giây lâu rồi mới gật đầu. Anh bắt Khánh Xuân quay về với thực tế trước mắt:



- Bây giờ vụ án đã được phá, lúc này anh muốn nói với em rằng anh yêu em, hy vọng là em có thể cho anh biết thái độ của mình như thế nào.



Khánh Xuân vẫn lắc đầu nói:



- Không! Vụ án vẫn chưa bị phá, thủ phạm chính vẫn chưa sa lưới, tập đoàn tội phạm vẫn chưa bị tiêu diệt. Hai mươi mốt triệu Nhân dân tệ đã rơi vào tay ai, nguồn gốc của ma túy là ở đâu..., tất cả vẫn chưa rõ ràng. - Khánh Xuân thấy sắc mặt Xuân Cường không được vui bèn cười thật tươi, giọng nói đã hòa hoãn trở lại - Chúng ta vẫn chưa đến thắng lợi cuối cùng, không thể gọi là thắng lợi được.



Xuân Cường cũng cười nhưng nụ cười của anh lại không hề tự nhiên, hơi cay độc nhưng lại có phần tự tin:



- Em lại cần những điều đã nằm trong túi chúng ta từ bao giờ rồi vì chúng ta đang chờ thắng lợi cuối cùng. Được, anh tin rằng đến lúc ấy, anh sẽ nhận được ở em một câu trả lời đúng với tâm nguyện của mình. Đúng thế! Con người anh lúc nào cũng đủ tự tin!