Mãi Không Nhắm Mắt

Chương 24 :

Ngày đăng: 17:43 18/04/20


Những ngày đầu tiên sau khi từ Quế Lâm về là khoảng thời gian mà Xuân Cường cảm thấy đắc ý nhất, tự hào nhất trong cuộc đời làm cảnh sát hình sự của mình. Là người chỉ huy cao nhất của tổ chuyên án 16-6, chỉ cần một vài lần xuất quân là anh và đồng đội đã gặt hái được một kết quả không tưởng: Gần một trăm ký heroin, tính thành tiền là hơn hai mươi triệu nhân dân tệ trong một vụ án! Kết quả này đã làm chấn động toàn quốc. Nó trở thành đề tài trung tâm cho tất cả các Cục, các phân cục công an ở mọi địa phương. Hôm qua Xuân Cường lại được nhận một phần thưởng vô cùng cao quý về cá nhân: Huân chương chiến công hạng nhất. Đồng thời tập thể tổ chuyên án cũng nhận được vinh dự tương tự. Đây là một trang sách mới vô cùng huy hoàng trong sự nghiệp của Xuân Cường. Anh trở thành một anh hùng đúng danh và đúng nghĩa!



Trong đỉnh cao của vinh quang, trong đỉnh cao của sự đắc ý, Xuân Cường chỉ ân hận có mỗi một điều: Khánh Xuân vẫn không chấp nhận lời cầu hôn! Riêng về điều này đã khiến lòng tự tin của Xuân Cường giảm nhẹ đi mấy phần.



Là tổ phó của tổ chuyên án 16-6, tuy không được ghi nhận công lao một cách rầm rộ như Xuân Cường nhưng Khánh Xuân cũng không phải là người không được hưởng bất kỳ một quyền lợi cá nhân nào trong chuyện này. Trong cuộc họp ngày hôm qua, trưởng phòng Mã đã tuyên bố quyết định: Khánh Xuân được thăng chức thành Đội phó đội cảnh sát hình sự!



Cuộc họp ngày hôm qua được xem như là một buổi tổng kết giai đoạn một của chuyên án 16-6. Cuộc họp đã quyết định một số vấn đề trọng đại và từ những quyết định ấy, Xuân Cường đã không mấy khó khăn khi nhận ra rằng, trưởng phòng Mã không muốn dừng lại ở thắng lợi đủ sức làm cho người ta phải giật mình này mà tổ chuyên án cần phải tiếp tục nỗ lực để truy tìm tận gốc của tội phạm.



Có hai lý do để Mã Chiếm Phúc quyết định không bắt Âu Dương Thiên:



Thứ nhất, mặc dù đã thu giữ được một số lượng lớn heroin nhưng chừng đó cũng chưa đủ căn cứ pháp lý để kết tội Quan Kính Sơn và Công ty Hồng Phát. Việc buôn bán và vận chuyển số lượng lớn heroin này phải thông qua một kế hoạch vô cùng tinh xảo và bí mật. Nếu không đồng thời bắt được người lẫn hàng thì kết quả cũng chưa nói lên được điều gì, thậm chí còn đánh động để bọn tội phạm đề cao cảnh giác hoặc cao chạy xa bay. Lúc này, Quan Kính Sơn và những người đứng đầu Công ty Hồng Phát đều lên tiếng phủ nhận mối quan hệ giữa họ với lô hàng heroin đã bị thu giữ. Đứng về phía luật pháp mà nói, để kết tội bọn chúng không hề là môt chuyện đơn giản. Hơn nữa, với những chứng cứ chưa đầy đủ ấy mà kết luận rằng Âu Dương Thiên có liên quan đến số lượng heroin lại càng khó hơn. Dựa vào mấy trang giấy mơ hồ lấy ra từ máy tính của ông ta là hoàn toàn mà quy kết thì càng không có chứng cứ pháp lý.



Thứ hai, cứ cho rằng bọn chúng là tội phạm đi chăng nữa thì việc phá án cũng còn có nhiều chỗ chưa thể làm rõ: Nguồn cung cấp heroin là từ đâu? Bọn chúng đã giao tiền cho ai? Số hàng này sẽ giao cho đơn vị và cá nhân nào? Liệu có một điểm trung chuyển nào trong quá trình giao nhận hàng của bọn chúng hay không?... Tất cả những vấn đề này đều đang nằm trong bóng tối. Từ những hoạt động của Hồ Đại Khánh và Giám đốc tiền nhiệm của Hồng Phát mà xét, lần giao dịch này xét về số lượng cũng như kế hoạch vận chuyển rõ ràng là quy mô hơn, tinh tế hơn. Chỉ có một tập đoàn tội phạm lớn mới có thể có được những vụ trao đổi quy mô và có tổ chức chặt chẽ như thế này. Có điều đầu mối của tổ chức này nằm ở đâu, cho đến bây giờ vẫn chưa có bất kỳ một manh mối nào.



Xét về mặt lý luận, những phán đoán của Mã Chiếm Phúc không quá lạ lẫm đối với Xuân Cường. Từ những tài liệu tình báo, từ sự phân tích tình hình cụ thể cũng như những kiến thức được bồi dưỡng qua những đợt tập huấn và hội nghị, anh cũng đã hiểu rằng, nhiều năm gần đây, tổ chức cảnh sát hình sự quốc tế đã nhận định rằng Trung Quốc là con đường trung chuyển ma túy quốc tế. Ma túy từ Miama, Thái Lan sẽ đến Hồng Kông thông qua Trung Quốc, sau đó sẽ được vận chuyển sang Mỹ. Hai mươi phần trăm số lượng ma túy lưu hành trên đất Mỹ hiện nay là từ bàn tay của xã hội đen Hồng Kông và những trùm ma túy Ý. Trưởng phòng Mã nhận định rằng, thị trường buôn bán ma túy của Âu Dương Thiên không chỉ trong phạm vị nội địa Trung Quốc mà còn liên hệ với những đường dây nước ngoài, có thể ông ta đã trở thành một trong những đầu mối vận chuyển ma túy ra thế giới. Do vậy cần phải xem trọng án 16-6 với tư cách là một vụ án mang tính quốc tế.



Những phân tích thấu tình đạt lý của Mã Chiếm Phúc khiến cho Xuân Cường cảm thấy vô cùng hưng phấn. Nếu đem so 16-6 với những vụ truy bắt những con nghiện, những tên bán lẻ ma túy trên đường phố thì sức hấp dẫn của nó lớn hơn cả nghìn lần. Có điều muốn trọng án 16-6 đi vào chiều sâu thì phải thông qua việc phân tích rất nhiều mối quan hệ. Bộ Công an cũng đã quyết định sẽ triệu tập một hội nghị liên tịch, điều động tất cả những đầu não của cơ quan công an từ Vân Nam, Quảng Tây, Quảng Đông đến Bắc Kinh - vốn là những chiến trường ma túy trọng điểm ngồi lại với nhau để thảo luận phương án hợp đồng tác chiến.



Cuộc họp ngày hôm qua chính là cuộc gặp mặt để bàn về những kế hoạch hành động cụ thể của chuyên án 16-6 giữa trưởng phòng Mã và tổ chuyên án. Trong cuộc họp, họ đã thống nhất những bước tiếp theo cần phải làm gì, không nên làm gì cũng như những đề xuất những kiến nghị và yêu cầu đối với công việc phá án lên cấp trên và các Cục Công an có liên quan, tất nhiên cũng đã biểu quyết việc thưởng cho Tiêu Đồng một nghìn đồng và động viên anh tiếp tục thâm nhập vào nhà Âu Dương Thiên.



Sáng nay, Khánh Xuân báo cáo với Xuân Cường về chuyện cô đã hẹn với Tiêu Đồng để bàn công việc, đồng thời cũng không quên mang theo số tiền thưởng không nhỏ giành cho Tiêu Đồng. Gần trưa, cô quay về với một tâm trạng vô cùng nặng nề và thông báo cho Xuân Cường một tin không vui.



Cô nói, Tiêu Đồng đã từ chối nhận thưởng, đồng thời cũng từ chối việc tiếp tục thâm nhập vào nhà Âu Dương Thiên.



Tuy có hơi ngạc nhiên nhưng điều đó cũng không nằm ngoài những dự tính của Xuân Cường. Anh nghĩ, dù sao Tiêu Đồng cũng còn rất trẻ con, tính cách chưa hoàn toàn định hình. Cũng có thể cậu ta thấy mình vừa bắt tay vào công việc đã có thể vớ được cả nghìn đồng tiền thưởng nên đã ý thức được giá trị của mình. Lúc này, thời buổi kinh tế đang thịnh hành, ai ai cũng muốn kiếm một món lợi lớn hơn. Anh cười nhẹ và lên tiếng phân tích:



- Cậu ta không chê tiền ít đâu, e rằng cậu ta chỉ đánh giá mình quá cao đấy thôi. Đương nhiên là cậu ta đã biết mình vừa lập công, mà lại một công không nhỏ tí nào.



Khánh Xuân trừng mắt nhìn Xuân Cường đầy phản cảm:



- Bố mẹ Tiêu Đồng đều ở nước ngoài, cậu ta không phải là người chưa từng trông thấy tiền bao giờ. - Giọng nói của Khánh Xuân đầy vẻ bực bội lẫn chán nản.



- Thế tại sao cậu ta không chịu tiếp tục cộng tác? Không phải là em đã nói chuyện với cậu ta rồi sao?



Ý của Xuân Cường là trách Khánh Xuân không nói chuyện với Tiêu Đồng một cách nghiêm túc khiến cô nổi xung:



- Thế thì anh đi gặp cậu ta mà nói chuyện vậy. Sau này anh cứ nhận công việc quản lý đầu mối này, em không làm nổi nữa đâu!



Trong lòng Xuân Cường không khỏi nghi ngờ. Kể từ lúc quay về, tâm trạng Khánh Xuân hơi bất thường, có vẻ suy nghĩ buồn rầu, ân hận như vừa đánh mất một vật gì trọng đại lắm. Anh đưa ánh mói soi mói nhìn Khánh Xuân, nói:



- Có phải là tên tiểu tử ấy đã tỏ ra hỗn láo với em chăng? À mà thôi, trẻ con bây giờ không hiểu được đạo lý, em phải nhẫn nại thêm nữa. Ngoài chuyện lấy lý lẽ và tình cảm ra để điều khiển cậu ta, có lúc em phải tùy cơ ứng biến. Nói chung là em có thể dùng bất cứ phương pháp nào nhưng đừng bao giờ nổi điên. Cậu ta không phải là một cán bộ công an được rèn luyện chính quy, cũng không được Đảng giáo dục, do vậy cũng đừng yêu cầu cao quá đối với cậu ta.



Khánh Xuân im lặng, ánh mắt nhìn mông lung ra ngoài cửa sổ. Xuân Cường đốt thuốc, ngồi xuống ghế, nói:



- Hay là anh đi tìm cậu ta để nói chuyện?


Xuân Cường há hốc miệng kinh ngạc. Anh nghĩ rằng mình đã thành công, không ngờ thằng nhóc này lại cứng đầu cứng cổ đến như vậy. Một nỗi tức giận không thể kềm chế xông thẳng lên đầu, anh đưa tay ấn nút gọi nhân viên trại giam.



Từ đồn công an quay về, Xuân Cường vẫn còn rất tức giận. Anh đã làm cảnh sát hình sự đến bảy tám năm nay, xử lý không biết bao nhiêu vụ án, gặp phải không ít những kẻ cứng đầu cứng cổ nhưng với một kẻ như Tiêu Đồng, cứng cũng không sợ mà mềm cũng chẳng ưa là lần đầu tiên anh bắt gặp. Anh cười cay đắng nói với Khánh Xuân:



- Cứ coi như chúng ta đã tận tâm tận nghĩa đối với cậu ta rồi. Lúc nãy em cũng thấy cả rồi đấy, anh vì lợi ích quốc gia cũng như tiền đồ của một cá nhân mà nói hết tình hết lý với cậu ta, có điều em hãy nghĩ đến thái độ của cậu ta. Người ngợm cũng dễ coi nhưng trong đầu hình như chỉ có một cục đất sét thì phải. Bữa nay anh đã cạn tình cạn lý nói với cậu ta rồi đấy.



Khánh Xuân lắc đầu nói:



- Bữa nay anh chỉ nói lý, không có một chút tình nào cả.



Xuân Cường sững sờ. Lời của Khánh Xuân khiến anh nghĩ lại những gì mình đã nói với Tiêu Đồng và quả thật, anh không thể không thừa nhận phát biểu vừa rồi của Khánh Xuân là chính xác.



Khánh Xuân thẳng thừng phê bình:



- Em đã nói rồi, cách thức nói năng đầy vẻ uy hiếp của anh không mấy có hiệu quả đối với Tiêu Đồng. Em hiểu tính cách của cậu ta hơn anh nhiều.



Xuân Cường có vẻ không cam tâm nhưng nhất thời không tìm đâu ra lý lẽ để phản bác Khánh Xuân nên nói bừa:



- Em đã hiểu cậu ta như vậy, tại sao sáng nay không nói câu nào?



- Cậu ta muốn nói chuyện riêng với em tức là cậu ta đã có những điều muốn giải bày. Anh không đồng ý. Với tính cách của mình, cậu ta ngậm miệng cũng là một lẽ thường tình thôi.



- Anh không đồng ý với cách làm việc của em. - Xuân Cường nói - Lúc ấy không nói, mọi chuyện kết thúc rồi mới tỏ vẻ ta đây là Gia Cát Khổng Minh!



- Lúc ấy anh oai phong lắm, hùng hổ lắm, liệu em yêu cầu để được nói chuyện riêng với cậu ta, liệu anh có nhượng bộ không. Em phải ủng hộ uy quyền của anh chứ! - Khánh Xuân buồn buồn nói.



- Không phải là ủng hộ uy quyền của anh. Anh nghĩ, quan hệ với những tai mắt như Tiêu Đồng thì chúng ta nhất định phải có một chút uy quyền. Cậu ta muốn làm gì thì làm, tất cả những gì cậu ta muốn chúng ta đều phải phục tùng, sớm muộn gì rồi cũng sẽ gây phiền toái mà thôi.



Quan điểm này của Xuân Cường, xét về mặt thực tiễn mà nói không phải là không có chỗ để đả phá, song Khánh Xuân muốn tránh né chuyện tranh cãi lúc này. Cô nói một cách nghiêm túc:



- Em nghĩ là tự mình sẽ đến gặp cậu ta một lần, anh đồng ý không?



Tuy Khánh Xuân hỏi ý kiến của Xuân Cường nhưng anh nhận ra là cô đã quyết định. Sự thể hiện một cách vô ý vẻ nghiêm túc và cấp bách của Khánh Xuân khiến Xuân Cường sinh nghi, tâm trạng không được thoải mái lắm nhưng anh vẫn gật đầu chấp nhận. Anh không muốn cắt đứt tuyến tình báo mới hình thành nhưng lại rất hiệu quả này. Hơn hai mươi triệu đồng heroin vừa thu được đã chứng minh những giá trị của Tiêu Đồng, cho nên anh miễn cưỡng nói:



- Được thôi. Em đến gặp cậu ta nói chuyện một tí cũng tốt. Chúng ta kẻ đấm người xoa, kể ra chiến thuật này cũng khá hữu hiệu đấy.



Tuy ngoài miệng thì nói đồng ý nhưng trong lòng Xuân Cường vẫn nghi ngờ, không tin rằng chuyến đi của Khánh Xuân lại có thể đem về kết quả như mong đợi. Không ngờ rằng, sáng hôm sau, sau khi trở về từ đồn công an khu vực, cô đã báo cho Xuân Cường một tin vui: “Mã đáo thành công”! Tiêu Đồng đã chấp nhận cộng tác với công an, tiếp tục công việc vô điều kiện. Kết quả này khiến Xuân Cường cảm thấy hoang mang tột độ, hỏi:



- Em có bảo bối gì mà thành công dễ như vậy?



Khánh Xuân bình thản nói:



- Hôm qua anh phân tích cho cậu ta thấy rõ thế nào là lợi, thế nào là hại rồi. Em chỉ cần nói một số lời nhẹ nhàng, xoa dịu tính tình cậu ta, ngay lập tức cậu ta đã hạ hỏa.



Đây là một thành công không dễ đạt được nhưng Xuân Cường nhận ra rằng, thái độ của Khánh Xuân không hưng phấn như anh tưởng tượng, không nói nhiều, thậm chí có những biểu hiện khiến người ta khó có thể đoán ra là cô đang vui hay buồn. Xuân Cường vẫn không thể hiểu là cô đã dùng những lời lẽ nào để thuyết phục Tiêu Đồng, gặng hỏi thì cô chỉ trả lời gọn lỏn: “Lấy tình mà nói”.