Mãi Không Nhắm Mắt

Chương 32 :

Ngày đăng: 17:43 18/04/20


Sau một ngày nói chuyện vô cùng nghiêm túc với Tiêu Đồng và theo lệnh của trưởng phòng Mã, Khánh Xuân đưa anh đến tham dự cuộc họp của chuyên án 16-6.



Đây là lần đầu tiên, Tiêu Đồng chính thức tham dự một cuộc họp nội bộ với cảnh sát. Cuộc họp được bố trí tại một căn nhà cổ ở gần Cảnh Sơn. Anh nghe loáng thoáng các cảnh sát viên gọi đây là “cứ điểm”.



Căn nhà này diện tích không lớn nhưng khá đẹp, kiến trúc và trang trí vô cùng tinh xảo. Bốn căn nhà nối liền theo hình vuông bao quanh một chiếc sân nhỏ trông đủ loại cây, tuy lúc này đã là mùa đông nhưng cành lá vẫn xanh um, có loài vẫn đươm hoa kết trái, đặc biệt là có một cây tử đằng nghe đâu đã đến trăm tuổi. Khánh Xuân nói, đây vốn là một góc của một vương phủ khi xưa, trải qua năm tháng, phần lớn kiến trúc của vương phủ đã biến mất, chỉ còn lại một góc này.



Trưởng phòng Mã, Lý Xuân Cường, Âu Khánh Xuân và Đỗ Trường Phát đều có mặt trong cuộc họp này. Hôm ấy thời tiết rất ấm áp nên cuộc họp được tổ chức ngay dưới bóng râm của cây tử đằng, ai không biết thì cứ tưởng đó là một bàn trà của những người xóm giềng của nhau. Trong tưởng tượng của Tiêu Đồng trước đấy, anh vẫn nghĩ là những cuộc họp của cảnh sát thường diễn ra trong những căn phòng kín mít để đảm bảo bí mật, nhưng thực tế trước mắt khiến anh cảm thấy ngạc nhiên và hiếu kỳ.



Đương nhiên là Tiêu Đồng không thể biết người đàn ông đứng tuổi và xuất hiện cuối cùng ở đây là trưởng phòng Mã Chiếm Phúc. Anh chỉ nghe mọi người gọi người ấy là “ông chủ”. Danh xưng “ông chủ” khiến không khí trở nên thần bí hơn và cũng khiến cho Tiêu Đồng có cảm thấy kính trọng hơn. Được đưa đến đây tham dự vào cuộc họp của các cảnh sát và “ông chủ” của họ khiến Tiêu Đồng cảm thấy hưng phấn và hồi hộp vô cùng.



“Ông chủ” rất hòa nhã, câu đầu tiên là hỏi sức khỏe Tiêu Đồng đã bình phục hẳn chưa, làm công việc này cần phải có lòng tự tin và sự dũng cảm, gan dạ. Tiêu Đồng nói, Đêm qua chị Khánh Xuân đã nói chuyện với tôi, sự tự tin thì chưa có nhưng gan dạ thì cũng đã có được đôi chút. Nói xong anh liếc nhìn Khánh Xuân, tin rằng câu trả lời với mình trước “ông chủ” sẽ làm vừa lòng cô.



“Ông chủ” nói:



- Công việc tiếp theo chủ yếu là cậu hợp tác với đội trưởng Lý. Cậu biết đội trưởng Lý không nhỉ?



Tiêu Đồng không nhìn Xuân Cường, nhưng anh biết khuôn mặt của Xuân Cường dài thòng ra như một khuôn mặt lừa. “Ông chủ” không chờ Tiêu Đồng trả lời đã quay sang Xuân Cường, hỏi: Mọi người đã bàn luận gì về những tình tiết cụ thể chưa?



Xuân Cường nói:



- Vẫn chưa, chờ anh đồng ý về nguyên tắc, chúng tôi mới bàn công việc cụ thể.



- Nguyên tắc vẫn cứ là những nguyên tắc cũ. Nói về nguyên tắc thì dễ, nhưng công việc cụ thể thì không đơn giản tí nào. Điều cốt yếu để thành công là phải bàn kỹ đến từng chi tiết hành động. Mọi người chớ có sơ sài, đừng để đến khi gặp khó khăn hoặc thất bại thì lại nói là sách lược của cấp trên sai lầm.



Xuân Cường nói, Chúng tôi biết rồi, chỉ cần cậu ta không để rơi mắt xích, tôi xem mười phần đã chắc đến tám chín.



Tiêu Đồng liếc mắt nhìn Xuân Cường. Người mà Xuân Cường gọi là “cậu ta” ấy chính là mình, Tiêu Đồng nghĩ. Nhưng anh vẫn không lên tiếng.



“Ông chủ” nói mấy lời động viên và một số nguyên tắc rồi cầm cặp đứng dậy. Mọi người đồng loạt đứng lên để tạm biệt, Đỗ Trường Phát đưa anh đến tận ngoài đường, dưới bóng cây tử đằng lúc này chỉ còn Xuân Cường, Khánh Xuân và Tiêu Đồng. Cả ba im lặng nhìn nhau, không ai muốn lên tiếng trước.



Hình như không chịu nổi không khí nặng nề này nên Khánh Xuân cầm chiếc ấm trà trên bàn đi vào nhà như muốn rót thêm nước. Còn lại Tiêu Đồng và Xuân Cường, không khí càng trở nên nặng nề hơn. Cuối cùng Xuân Cường cũng phá vỡ sự im lặng ấy:



- Chúng ta bàn kế hoạch cụ thể vậy.



Tiêu Đồng vẫn chưa ngồi xuống, rất ung dung lên tiếng hỏi:



- Đội trưởng Lý lúc này đang rất giận tôi, đúng không?



Ánh mắt Xuân Cường vô cùng lạnh lẽo, nói:



- Cậu có phải là đàn ông không? Trong tư tưởng cậu còn có nhận ra chuyện nào là chuyện chính không?



- Bởi tôi là một người đàn ông, cũng nhận ra đâu là chuyện chính nên mới nói với anh chuyện này cho đến đầu đến đũa. Người quang minh chính đại không làm chuyện mờ ám. - Tiêu Đồng vẫn chưa nhượng bộ, nói.



Xuân Cường lặng lẽ nhìn anh, không nói năng gì.



- Tôi yêu chị ấy. - Tiêu Đồng nói.



Đôi mắt Xuân Cường như phát hỏa nhưng miệng vẫn mím chặt.



- Tôi kính trọng anh, đội trưởng Lý. - Tiêu Đồng nói - Tôi không hề muốn xúc phạm đến anh. Nhưng chuyện này thì không còn cách nào khác. Đây là tình cảm của cả một đời người, không thể nhường cho ai và cũng không thể xua đuổi nó.



Xuân Cường chặn ngang:



- Cậu nói đã đủ chưa?



Tiêu Đồng há miệng định nói gì nữa thì Xuân Cường đã cắt ngang:



- Nếu cậu nói đủ rồi thì chúng ta bàn chuyện chính vậy.



- Chẳng qua là tôi muốn nói trực tiếp với anh về những suy nghĩ của mình, do vậy tôi không cho rằng hành vi của mình có điều gì xúc phạm đến anh. - Tiêu Đồng vẫn bướng bỉnh.



Giọng Xuân Cường đã có phần bực tức và giận dữ:
- Nếu làm xong chuyện này, anh có thể rời xa ông ta để đi với em không?



Tiêu Đồng trầm ngâm trong giây lát rồi liếc nhìn Âu Dương Lan Lan. Đôi mắt sắc như dao của cô vẫn chưa rời khỏi gương mặt Tiêu Đồng:



- Em muốn anh có thể nói một câu thành thật, thành thật trong tư cách một người đàn ông. Anh có thể làm được không?



Tiêu Đồng không tránh ánh mắt của Âu Dương Lan Lan nữa, nói gọn:



- Có thể.



Âu Dương Lan Lan quay người vẫy người phục vụ và nói: Thanh toán. Người phục vụ mang phiếu tính tiền đến, Tiêu Đồng cầm lấy nói: Để tôi thanh toán. - Âu Dương Lan Lan không tranh với anh nữa, đôi mắt nhìn Tiêu Đồng đầy vẻ thương yêu:



- Lúc này anh đã có tiền rồi sao?



- Đã làm ăn thì phải biết tiêu tiền chứ.



Tiêu Đồng thủng thẳng nói với vẻ rất tự tin rồi sóng đôi với Âu Dương Lan Lan rời khỏi quán bar. Hai người chia tay ở tiền sảnh khách sạn, Tiêu Đồng nói:



- Tôi vẫn dùng số máy nhắn tin cũ, tôi chờ tin tức của cô. Xin lỗi vì đã làm gián đoạn cuộc gặp mặt của cô với vị phó giáo sư ấy.



Âu Dương Lan Lan nắm chặt tay Tiêu Đồng nói:



- Cuộc gặp gỡ ở nhà chẳng qua là một màn kịch. Cuộc gặp gỡ ở đây mới đúng nghĩa là gặp gỡ của tình yêu.



Cô lên xe và chiếc BMW nhẹ nhàng rời khỏi khách sạn. Tiêu Đồng quay trở lại quán bar, Xuân Cường và Trường Phát đã không thấy tăm dạng đâu nữa. Anh đi lên lầu, thì ra hai người đã vào phòng và chờ anh. Anh báo cáo sơ bộ tình hình cho cả hai rồi rời khỏi phòng, rời khỏi khách sạn, bước ra phố. Tất cả các cửa hàng hai bên phố đều đã đóng cửa. Lá vàng vẫn còn trên cành nhưng cái rét của mùa đông đã tới. Một chiếc xe Jeep đã chờ sẵn bên kia đường, anh bước đến, mở cửa và ngồi lên chiếc ghế trước.



Trong xe chỉ có mỗi Khánh Xuân.



Khánh Xuân khởi động máy, bật đèn rồi hỏi:



- Gặp chưa?



Tiêu Đồng gật đầu.



- Có thuận lợi không?



Tiêu Đồng lại gật đầu.



Khánh Xuân nhìn chiếc túi ở ghế sau, nói:



- Những vật dụng hàng ngày của cậu, kể cả quần áo tôi đều đã mang đến đây. Ngoài ra còn có thuốc, cậu phải uống thuốc đều đặn đấy nhé.



Chiếc xe chạy về hướng nhà Tiêu Đồng. Không ai nói câu nào trong suốt quãng đường. Tiêu Đồng quay người ra phía sau với tay lấy chiếc túi, mở ra và xem xét những vật dụng bên trong. Ngoài những thứ mà Khánh Xuân vừa nói còn có mấy hộp thuốc bổ. Một cảm giác ly biệt dâng lên, chiếc xe càng đến gần nhà bao nhiêu thì anh càng cảm thấy cô độc bấy nhiêu.



Chiếc xe dừng lại trên con đường cách nhà Tiêu Đồng không xa, Khánh Xuân nói:



- Cậu đi bộ về nhà nhé, chẳng may Âu Dương Lan Lan hoặc có ai đó đến tìm cậu mà thấy có người đưa cậu về thì phiền phức lắm.



Tiêu Đồng gật đầu, cầm chiếc túi định xuống xe. Khánh Xuân hỏi:



- Trong người còn bao nhiêu tiền, có đủ dùng không?



- Đủ. Mẹ tôi vừa gửi, tôi vẫn dùng chưa hết.



Nói xong, anh mở cửa xe, quay lại nhìn Khánh Xuân. Ánh mắt hai người gặp nhau trong giây lát, Khánh Xuân nói:



- Tiêu Đồng, đừng bao giờ quên những gì đã hứa với tôi, vĩnh viễn đừng đụng đến thứ thuốc độc gớm ghiếc ấy nữa nhé. Cho dù là chúng tôi có hay không có bên cạnh nhưng chúng tôi vẫn tin tưởng rằng, cậu sẽ không bao giờ hút nữa!



Tiêu Đồng không nói gì. Anh đã nhận ra ánh mắt Khánh Xuân đầy vẻ trìu mến trong bóng tối, anh vươn tay ôm cô vào lòng. Khánh Xuân không phản đối và Tiêu Đồng cảm nhận được rằng, thân thể cô không cứng đơ như trước đây nữa mà đã mềm mại hơn. Cảm giác này khiến toàn thân Tiêu Đồng run lên, một niềm hạnh phúc, một sự kích động không thể dùng ngôn ngữ để hình dung được dâng lên trong lòng anh. Hai tay Khánh Xuân cùng ôm siết lấy Tiêu Đồng, vuốt ve đầu, cổ và vai Tiêu Đồng, nói như gió thoảng:



- Chúng tôi sẽ đợi cậu, đợi cậu thắng lợi quay về, hoàn thành nhiệm vụ. Lúc ấy cậu lại dọn đến nhà tôi, chúng ta sẽ sống cùng với nhau.