Mãi Không Nhắm Mắt
Chương 7 :
Ngày đăng: 17:43 18/04/20
Khi Khánh Xuân chia tay với Xuân Cường ngay trước cửa nhà mình thì Tiêu Đồng trong bộ quần áo vô cùng chỉnh tề đang ngồi trên thảm bên cạnh thầy giáo dạy lịch sử một thời Uất Văn Hoán tại nhà hàng Nhật Bản trong khách sạn Trung Quốc, chuẩn bị làm một diễn viên đóng thế.
Trước đây, Tiêu Đồng đã từng qua Đức để thăm bố mẹ, khi ấy cả nhà đã được một người Nhật mới đến nhà riêng để ăn một bữa cơm Nhật Bản chính hiệu. Do vậy mà anh đã hiểu phần nào về quy cách ăn uống theo kiểu Nhật. Không chờ ai bày vẽ, anh thành thạo cầm lấy hộp mù tạt nặn vào chén nước tương rồi dùng đũa khuấy đều. Sự thành thạo của anh khiến ngay cả Uất Văn Hoán cũng thấy bái phục, thi thoảng đưa mắt liếc nhìn và bắt chước. May mà trong nhà hàng Nhật này, người ta đã cải tiến khá nhiều nên khi ăn không phải quỳ gối, mặc dù cũng phải cởi giày, bên dưới chiếc bàn kê thấp lại có một khoảng trống sâu xuống đất nên Tiêu Đồng có thể đưa đôi chân dài ngoằng vào đó và thấy thoải mái vô cùng.
Cuối cùng Tiêu Đồng cũng quyết định đi cùng với Uất Văn Hoán chỉ vì anh cảm thấy chuyện này cũng khá thú vị. Sau những ngày nằm dài trong bệnh viện, không hiểu vì sao bản tính hiếu động và ngang bướng của anh lại phục hồi. Như một cánh chim được sổ lồng, Tiêu Đồng thấy vô cùng hứng thú đối với những gì mà anh chưa từng được trải nghiệm qua. Anh nghĩ, suy cho cùng cũng chỉ là một bữa cơm. Người ta hỏi cái gì thì mình trả lời cái ấy, hơn nữa lại có Phó Giáo sư Uất sắp đặt mọi chuyện, anh chẳng qua là một diễn viên đóng thế đã được chuẩn bị từ trước nên vai diễn này đối với anh mà nói không phải là quá khó.
Khi anh và Uất Văn Hoán hiện diện trong nhà hàng, ông chủ Âu Dương Thiên và cô thiên kim tiểu thư của ông ta đã ngồi sẵn bên bàn ăn. Uất Văn Hoán vừa cong lưng cởi giày vừa ngẩng đầu lên chào hỏi. Ông chủ này có vẻ gầy nhưng rất rắn chắc, mặc chiếc áo sơ mi dài tay trắng tinh, nơi cổ tay còn đính hai cúc áo sáng lấp lóa, trên cổ có chiếc cà vạt to bản theo kiểu cổ, chiếc veston rất sang trọng bị vất nằm trên chiếu trúc. Ông ta rất ít nói, cười lại càng ít hơn. Còn cô tiểu thư nọ khoảng hơn hai mươi tuổi, cũng giống như bố, rất tiết kiệm lời nói và nụ cười, mặt mũi tuy cũng dễ coi nhưng hơi dữ tướng, nói dễ nghe một chút thì đây chính là kiểu “phụ nữ có máu lạnh”, có điều Tiêu Đồng hoàn toàn không thích loại phụ nữ này.
Sau khi ngồi yên vị trên sạp trúc, chân đã thò xuống phía dưới bàn xong, hai bên mới thay nhau giới thiệu, nhưng chủ động nhất vẫn là Uất Văn Hoán. Hình như ông ta đã biến thành người dẫn dắt mọi câu chuyện. Theo nghi lễ thông thường, đầu tiên ông ta giới thiệu Tiêu Đồng với bố con Âu Dương:
- Đây là một nghiên cứu sinh ngành Pháp luật của trường chúng tôi. Tôi đã từng dạy cậu ấy nên rất hiểu tính cách cậu ta - Đầy trách nhiệm, rất chăm chỉ và cũng không kém tài hoa... - Tiếp theo, ông ta giới thiệu ông chủ - Đây là ông chủ Âu Dương, cậu có thể gọi là ông chủ, cũng có thể gọi là chú Âu Dương - Cuối cùng thì đến chủ nhân của bữa tiệc - Đây là tiểu thư Âu Dương Lan Lan. Lan Lan, cô cũng có thể gọi tôi là chú Uất!
Âu Dương Lan Lan chỉ mỉm cười không nói. Tiêu Đồng lén đưa mắt liếc nhìn, không ngờ lại bắt gặp ánh mắt cô ta cũng đang nhìn mình. Đúng là cô gái này không biết xấu hổ là gì, cứ nhìn thẳng vào mắt anh chẳng một chút ngại ngùng.
Xem ra cái nhìn của cô gái này đã chứng thực những lời đã nói của Uất Văn Hoán, Tiêu Đồng nghĩ - Đúng là cô ta chẳng hề có ý “kết thân”, nếu không phải như vậy thì nét mặt của cô ta không thể trơ tráo đến như thế, ánh mắt cô ta không thể không có một ý tránh né cái nhìn của anh như vậy. Ánh mắt ấy không biểu lộ một sắc thái tình cảm nào cứ nhìn thẳng vào mặt anh, chẳng khác nào nhìn một người đồng giới tính hoặc nhìn một kẻ qua đường. Thảo nào bố cô ta phải nhờ người giới thiệu cho con mình đến mấy gã con trai - như lời Uất Văn Hoán nói - đều là con nhà danh giá, nhưng kết quả cuối cùng là sau khi gặp mặt, tất cả đều “cao chạy xa bay”. Tiêu Đồng nghĩ, kiểu gặp mặt như thế này e rằng cô ta đã có quá thừa kinh nghiệm!
Cuối cùng việc giới thiệu cũng hoàn tất, bắt đầu uống trà Nhật Bản. Tiêu Đồng có cảm giác là ánh mắt của bố con Âu Dương lúc nào cũng dán lên mặt mình. Tuy biết rằng đối với mình mà nói, buổi gặp gỡ này chẳng qua cũng chỉ là một hợp đồng có tính chất bắt buộc như một nhiệm vụ nhưng anh luôn có cảm giác khó chịu. Thậm chí anh còn nhận ra rằng, trong ánh mắt của họ còn chứa đựng vẻ thương hại, ban bố theo kiểu người trên ban phát cho kẻ dưới. Ánh mắt ấy không phải của một ông bố vợ tương lai mà là của một bà bảo mẫu. Sự khó chịu càng lúc càng tích tụ lại và cơ hồ muốn bộc phát thành một sự giận dữ.
Bố cô gái bắt đầu lên tiếng:
- Cậu bao nhiêu tuổi?
- Cháu hai mươi... ba rồi!
- Cậu không phải là nghiên cứu sinh sao, tại sao mới chỉ hăm ba?
Uất Văn Hoán chen vào đỡ đòn cho học trò:
- Mới vừa trúng tuyển, hăm ba tuổi là đúng. Tuổi trẻ tài cao mà!
Điều Tiêu Đồng sợ nhất là họ sẽ hỏi mình cầm tinh con gì, bởi tuổi hăm ba cầm tinh con gì anh hoàn toàn không biết. Có điều bố cô gái đã quay sang hỏi Uất Văn Hoán:
- Không phải trước đây anh đã nói là cậu ta khoảng hăm bảy hăm tám hay sao?
Uất Văn Hoán mặt dạn mày dày phủ nhận:
- Không hề nói, chỉ nói hăm ba, từ trước đến nay tôi chỉ nói hăm ba. À, Lan Lan đã bao nhiêu rồi nhỉ?
- Hai đứa cùng tuổi - Bố thay con gái trả lời.
Uất Văn Hoán cười gượng gạo:
- Tốt quá, đúng là giai hợp!
Tiếp theo, Uất Văn Hoán đề nghị đôi trẻ thông báo tháng sinh. Tiêu Đồng nói mình sinh vào tháng Năm, còn Âu Dương Thiên thì bảo con gái mình sinh vào tháng Mười. Uất Văn Hoán vỗ tay:
- Quá tốt! Con trai nên lớn hơn con gái một tí.
Âu Dương Thiên không đếm xỉa gì đến Uất Văn Hoán mà dùng một giọng điệu quá phần nghiêm trang hỏi Tiêu Đồng:
- Gia đình cậu có bao nhiêu anh chị em?
- Không phải là cậu đã từng nói là học khoa Luật trường Đại học Yên Kinh hay sao? Trường cậu liệu có bao nhiêu học sinh có tên Tiêu Đồng?
- Hai người, có điều người kia là con gái.
Họ đi loanh quanh không có mục đích trên những con đường vắng và cuối cùng, một cách vô ý, họ đã đi gần đến cổng trường. Khánh Xuân nói:
- Được rồi. Mắt cậu tốt rồi là tôi đã yên tâm. Cậu cố giữ gìn, không nên quá ham đọc sách.
Đây hình như đã là lời từ biệt, nhưng Tiêu Đồng vẫn còn nhiều điều muốn nói. Anh lên tiếng đề nghị:
- Chúng ta đi cùng nhau một lát nữa nhé, còn sớm lắm. Bên kia có một cái hồ nhỏ, rất đẹp. Chị đã đến trường chúng tôi lần nào chưa nhỉ?
- Tôi cần phải về rồi - Khánh Xuân nói - Sau này chúng ta còn cơ hội gặp nhau mà.
- Chị bận lắm phải không? Có phải là làm cảnh sát rất gian khổ, đúng không?
- Cũng bình thường thôi. Mấy ngày trước tôi đi công tác, nếu không tôi đã đến thăm cậu sớm hơn.
Tiêu Đồng đưa Khánh Xuân đến cổng, bắt tay tạm biệt. Tiêu Đồng nói:
- Nếu sau này tôi muốn tìm chị, có thể tìm đến đơn vị của chị hay không?
Khánh Xuân suy nghĩ một thoáng rồi nói:
- Có thể được. Tôi có số máy nhắn tin, cậu có thể nhắn cho tôi.
- Tôi cũng có máy nhắn tin hiệu Hán Hiển. Chị có thể nhắn cho tôi. Nếu có chuyện gì cần tôi giúp đỡ, chị có thể nhắn cho tôi bất cứ lúc nào - Tiêu Đồng nói.
Hai người ghi số máy của nhau rồi chia tay. Tiêu Đồng đưa mắt nhìn theo Khánh Xuân. Dưới ánh đèn đường, hình bóng cô được viền một màu vàng rực, thực tế nhưng mông lung khiến lòng Tiêu Đồng thấy bùi ngùi. Những người ra vào cổng trường trông thấy một sinh viên lưu luyến bịn rịn với một cô cảnh sát xinh đẹp thì lấy làm tò mò, lặng lẽ đưa mắt liếc nhìn rồi tha hồ mà tưởng tượng. Tiêu Đồng cảm thấy lâng lâng tự hào.
Vừa về đến ký túc xá, ngay lập tức có người đã lên tiếng:
- Này, bọn chúng kháo nhau là cậu đã có người yêu rồi đấy, có phải là cô cảnh sát đó không?
Tiêu Đồng đang lâng lâng mơ màng nên không trả lời, leo thẳng lên giường vùi đầu trong gối. Thấy thế, bạn bè lại càng khẳng định những phỏng đoán của họ là chính xác. Sáng hôm sau đã có người đặt câu hỏi, liệu cô cảnh sát ấy là thật hay là giả.
Đây là một tin tức vô cùng sốt dẻo. Một gã con trai ngô nghê nhất trường với một cô cảnh sát đẹp như hoa bịn rịn dưới trăng... Trong toàn trường, tin tức này truyền đi rất nhanh và biến thành thành một câu chuyện truyền kỳ.
Đêm ấy, Tiêu Đồng không hề ngủ. Việc Khánh Xuân đến thăm là ngoài sức tưởng tượng của anh. Chuyện ngoài sức tưởng tượng này là một hạnh phúc êm đềm mà anh muốn lưu giữ mãi mãi trong ký ức mình. Giọng nói của cô sao mà êm dịu, sao mà trong trẻo. Ngày chưa trông thấy Khánh Xuân, Tiêu Đồng đã theo trí tưởng tượng của mình mà vẽ nên dung mạo của cô và đương nhiên là tưởng tượng thì lúc nào cũng vượt lên trên thực tế nhưng không ngờ rằng, trường hợp này lại khác, Khánh Xuân còn đẹp hơn trong tưởng tượng nhiều lần!
Mấy ngày liền, tinh thần anh không thể bình ổn trở lại, giờ lên lớp anh viết số máy nhắn tin của Khánh Xuân một cách vô thức lên vở. Anh nghĩ, mình phải gọi điện cho cô nhưng lại phân vân. Anh không biết là mình có thể giúp cô được việc gì. Cô có khó khăn gì không? Trong nhà cô cần phải có sự giúp đỡ nào không? Cô có khó khăn gì về tiền bạc không? Tiêu Đồng nghĩ, nếu Khánh Xuân có thể xem cô như một người em thân thiết, có chuyện gì khó khăn là tìm đến anh, anh sẽ dùng toàn bộ những gì mình có thể có để giúp cho cô.
Trong mấy ngày liền, anh mặc sức tưởng tượng ra đủ mọi tình huống. Trông anh chẳng khác nào một kẻ thất tình. Những ngày cuối tuần đã đến và Tiêu Đồng quyết định, dù thế nào đi nữa, anh cũng sẽ dùng cái số máy nhắn tin ấy lần đầu tiên vào thứ Bảy hoặc Chủ nhật. Anh nghĩ, tốt nhất là cô ấy sẽ xuất hiện trước cổng đơn vị. Sau đó anh và cô sẽ tìm một nơi nào đó để hàn huyên. Anh có thể mượn cớ cần gặp cô để liên hệ với cơ quan công an để làm công việc điều tra xã hội. Anh là sinh viên ngành Luật, tìm công an để tìm hiểu về các vụ án cũng là một công việc rất danh chính ngôn thuận.
Chiều thứ Năm, sau khi tan học là anh phóng vội về nhà. Những bộ quần áo mà anh vừa lòng nhất đều bỏ ở nhà. Khi dắt chiếc xe đạp leo núi ra khỏi nhà xe, một sinh viên ngoài khoa chạy đến và nói với anh rằng, có một cô gái muốn tìm anh, đang hỏi thăm các sinh viên đang đá bóng ngoài sân vận động.
Có phải là Khánh Xuân? Tim anh đập mạnh nhưng ngay lập tức anh trấn tĩnh lại ngay. Không thể thế được - Anh nghĩ - Nhất định và Văn Yến! Nghĩ đến đây anh thấy có một chút tức giận - Trước đây anh và Văn Yến đã giao ước là không bao giờ đến trường để tìm anh, tại sao Văn Yến lại dám phá vỡ giao ước?
Anh dắt xe đạp chầm chậm đi về phía sân vận động, trong lòng thầm nghĩ: Đêm nay mình nhất định không cho Văn Yến ngủ ở nhà mình, nhiều lắm cũng chỉ là đưa nhau ra phố ăn tối rồi sau đó ai về nhà nấy. Không ngờ, khi chưa đến sân vận động, anh đã sững sờ, lặng ngắt vì thấy cô gái đang đi về phía anh không phải là Trịnh Văn Yến mà là cô thiên kim tiểu thư của lão phú thương ấy - Âu Dương Lan Lan!